Chương 1264: Vết Thương Hở
Được dẫn đường bởi sợi dây hoàng kim nhàn nhạt tỏa sáng trong nước đỏ mờ đục, Sunny bơi về phía trước. Nước của dòng sông của thời gian, trộn với máu của Quái Vật Vĩ Đại, là lạnh lẽo và hỗn loạn. Trận chiến giữa hai sinh vật khủng khiếp đã biến chúng thành những dòng chảy xoáy nước mãnh liệt.
‘Vết thương kia xa cỡ nào chứ...’
Đột nhiên, Sunny nhìn thấy gì đó khổng lồ xuất hiện từ nước đỏ mờ đục và rùng mình. Cậu đang ơi ngang qua con mắt khổng lồ của con rùa, bây giờ đã trống rỗng và không còn ánh sáng. Thân thể cậu như một hạt bụi khi đứng trước nó.
Rắn Lam từ lâu đã ăn con mắt trái của Rùa Đen, nhưng mà con mắt bên phải vẫn còn đó. Mặc dù Sunny biết rằng thứ khổng lồ cổ đại này đã chết, cậu vẫn không thể rũ bỏ cảm giác nó đang nhìn cậu chăm chú.
Nhìn đi, cậu đẩy bản thân xuyên qua nước.
‘Vậy thì chúng ta không còn cách cổ nó quá xa nữa.’
Mỗi giây đều có thể là giây cuối cùng của họ, nên Sunny đang căng thẳng. Trận chiến của những sinh vật đáng sợ kia có thể chuyển về phía họ bất cứ lúc nào. Hơn thế nữa... Đánh Bắt Linh Hoạt cho phép cậu bơi ở tốc độ tuyệt vời, và vòng chân bạc của Neph cũng vậy. Tuy nhiên, cô có vẻ không sở hữu một Ký Ức tương tự như Ngọc Trai Tinh Túy, và đang phải nhịn thở.
Họ đơn giản là không thể ở lại đây quá lâu.
May mắn là, bề mặt hắc ám của cái cổ khổng lồ của con rùa nhanh chóng hiện ra từ đám mây đỏ. Nó được bọc trong những vòng bạc hoen ố, chồng lên nhau một chút để tạo ra một bộ giáp linh hoạt nhưng không thể xuyên phá.
Sunny bắt kịp Nephis trong lúc họ đi theo con đường bạc đến nơi cái cổ con quái vật kết thúc. Ở đó, bộ giáp của nó bị xé rách và bẻ cong, những góc cạnh lởm chởm, sắc bén vây quanh bởi bọt máu. Mùi máu ở đây cũng nồng hơn nhiều và nước thì cũng tối hơn hẳn.
Nephis thay đổi phương hướng, biết cần phải đi đâu.
Khoảng chục giây sau đó, họ đến miệng vết thương của con Quái Vật Vĩ Đại. Sunny thoáng đứng hình.
‘Đó...’
Rắn Lam đã không chỉ xé ra một tảng thịt to của con Rùa Đen, nó thật sự đã đào vào bên trong như một con sâu đói khát, xé xuyên vào bên trong con quái vật, rồi bò ra từ một vết thương tương tự ở một trong những chân chèo của sinh vật.
Kết quả là, vết thương trước mặt họ trông như một đường hầm tăm tối, không quá khác với thứ mà cậu đã phải dẫn đoàn tị nạn ở Trung Nam Cực xuyên qua. Quy mô đó...
Khiến người ta cảm thấy nhỏ bé.
‘Mình thật sự đã nói mình có thể giết con rắn chết tiệt kia, đúng không hả?’
Nephis kéo sợi dây để thu hút sự chú ý của cậu, rồi chỉ về phía trước.
Chật vật chống lại nỗi sợ hãi không thể giải thích, Sunny miễn cưỡng đẩy bản thân về phía đó. Vào lúc đó, cả cái xác của con Rùa Đen nghiêng đi, bị làn sóng va chạm khủng khiếp từ trận chiến giữa Rắn Lam và con bướm xâm lược ảnh hưởng. Nó chậm chạp lung lay, và đường hầm tăm tối của vết thương khủng khiếp bắt đầu di chuyển cao hơn.
Khi họ đến được nó, một nửa cái vết thương đẫm máu đã nhô lên khỏi mặt nước, còn nửa còn lại thì vẫn còn chìm bên dưới. Một dòng nước đỏ chảy ra ngoài, cố đẩy họ ra khỏi. Sunny nghiến răng và chống lại dòng chảy, cuối cùng tiến vào đường hầm tăm tối.
Nhưng rồi, dòng chảy đảo ngược, và một lượng nước khổng lồ tràn vào cơ thể của con quái vật đã chết, kéo họ vào sâu hơn.
‘Cứt!’
Sunny bị mang vào sâu bên trong cái xác con Rùa Đen với tộc độ ghê gớm, va vào thịt của nó và nắm chặt sợi dây hoàng kim. Sau thời gian mà dài như bất tận, dòng chảy trở nên yếu hơn, và cậu có thể leo lên thứ gì đó vững chắc.
Sunny kéo sợi dây, và một giây sau đó, Nephis cũng xuất hiện từ trong nước. Cô nâng tay lên, thắp lên một ngọn lửa trắng để thắp sáng xung quanh.
Cậu hít một hơi sâu, đột nhiên nhận ra hai người họ đang gần cỡ nào.
Sau khi tắm trong máu pha loãng của con Rùa Đen, cả hai người họ trông như bước ra từ phim kinh dị...nhưng mà, Sunny vẫn không thể không phát hiện lớp vải ướt của bộ tunic bám vào cơ thể Neph đến cỡ nào, và thứ vải đó đã gần trong suốt đến mức nào.
Cậu khẽ nhúc nhích, rồi bắt buộc bản thân phải dời ánh mắt và quan sát đường hầm tăm tối xuyên xác con Quái Vật Vĩ Đại.
Nó trông...y hệt như người ta tưởng tượng một nơi như vậy. Mà cũng không phải có nguyên nhân gì khiến người ta nên tưởng tượng thứ kì lạ và ghê gớm như vậy.
Những bức tường của đường hầm, chủ yếu chìm trong hắc ám, không bằng phẳng, xốp và đỏ. Nửa dưới chìm trong nước chảy hỗn loạn, còn nửa trên thì đầy mùi máu gần như không chịu nổi. Những dòng sông đỏ tràn xuống từ tường và trần nhà, trộn với nước hắc ám bên dưới.
Sunny và Nephis đang đứng trên một đốt sống của Rùa Đen, thứ mà nhô ra khỏi đáy của đường hầm như à một ngọn núi hồng nhạt. Trong lúc cậu nhìn quanh, cô thở nặng nề.
“Giờ thì...”
Trước khi cậu nói hết câu, cái xác con Quái Vật Vĩ Đại lại rung chuyển lần nữa, và hai người họ suýt chút nữa bị ném ra khỏi cái xương trơn trợt. Sunny đã phải nắm lấy Nephis để ngăn cô không rơi trở lại dòng nước bên dưới.
Một giây sau đó, cậu nhận ra hai người họ đang ôm nhau, cơ thể đè sát lẫn nhau. Cậu có thể cảm thấy sự mềm mại và nhiệt độ của làn da cô thông qua vải mỏng của bộ tunic trắng.
Đôi mắt xám ấn tượng của cô cũng gần...quá gần.
Quên mất bản thân đang định nói gì, Sunny bất động vài giây.
Rồi, cậu đảm bảo Nephis đã lấy lại thăng bằng và cẩn thận thả cô ra.
“Vậy...giờ thì...chúng ta chỉ phải cắt chút thịt. Đúng chứ?”
Cô hắng giọng, rồi nâng ngọn lửa cao hơn và nhìn đi nơi khác.
“Ừm...ừm...đúng vậy. Và sống sót trở lại.”
Sunny thở dài run rẩy.
‘Chắc rồi. Lần lượt từng thứ một thôi...’