Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1266: Phức Tạp Bất Ngờ



Chương 1266: Phức Tạp Bất Ngờ

“Có gì sai sao?”

“Có gì sai sao?”

Hai câu hỏi giống hệt cùng lúc vang lên, nhưng mà chúng không thể khác hơn được nữa. Giọng nói của Neph là có chút sự lo lắng chân thành, còn giọng của cây kiếm nguyền rủa kia là đầy vẻ mỉa mai.

Sunny bất động vài giây, vẫn còn nắm lấy tay Nephis. Cậu khẽ rùng mình sau khi cố gắng thứ hai cho Bước Bóng Tối thất bại, và cô chắc chắn đã cảm giác được.

Cậu nhìn lên phía cô và chần chừ. Khi cậu lên tiếng, giọng nói cậu nghe trống rỗng:

“Kĩ Năng của tôi...có vẻ không hoạt động nữa.”

Một nỗi sợ hãi tà ác đột nhiên nhấn chìm trái tim cậu, và cùng lúc, hòn đảo hắc ám lại rung chuyển...nguồn gốc của sự chấn động đó là gần hơn hẳn trước đó.

Nỗi sợ hãi đó là không thể nói rõ và hoang dã. Nó không liên quan đến hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại cho lắm, mà là vì việc năng lực đã ruồng bỏ cậu mà không hề có chút cảnh cáo gì cả. Như thể cậu đột nhiên thấy bản thân bị mất một cánh tay. Có sự không thể tin nổi, có sự mơ hồ, có sợ hãi...và cuối cùng, là kinh hoàng.

Mất cậu toàn bộ sức mạnh ý chí để đè sự kinh hoàng đó xuống.

Tội Lỗi An Ủi bật cười.

Không để ý đến nó, Sunny buộc bản thân nói chuyện:

“Cho...cho tôi một giây.”

Cậu không hề biết tại sao Bước Bóng Tối, thứ mà chưa bao giờ khiến cậu thất vọng, lại đột nhiên không có hiệu quả. Có lẽ có gì đó không đúng với những cái bóng bên trong con Rùa Đen này...nếu vậy, thì có một cách dễ dàng để kiểm tra.

Vài giây sau đó, Lồng Đèn Bóng Tối xuất hiện trong tay cậu, và một dòng lũ bóng tối tràn ra khỏi cánh cổng của nó. Nhưng mà, kết quả vẫn là vậy – những cái bóng không có gì không đúng cả, là bản thân Sunny.

“A...a, thật sự mà...đúng là đồ ngu!”

Hồn của thanh kiếm chết tiệt kia đang vui vẻ nhất đời nó.

Sunny nắm chặt hai nắm đấm, rồi nghiến răng nói ra:

“Tôi có vẻ không thể mang chúng ta rời khỏi, vào lúc này. X-xin lỗi...”

Nephis cau mày, rồi cẩn thận nhìn quanh. Sau một chút im lặng, cô đột nhiên nói:

“Nghĩ lại thì...cũng hợp lý.”

Đột nhiên có cảm giác hi vọng, cậu nhướng mày.

“Thật ư?”

Cô gật đầu.

“Dù sao thì đây cũng là một Quái Vật Vĩ Đại, và chúng ta đang ở trong cơ thể của nó. Một sinh vật như vậy sẽ phải có những bảo vệ chống lại những kẻ có khả năng giống cậu bỏ qua bộ giáp đáng gờm của nó...có lẽ nếu khoảng cách về lực lượng của chúng ta không quá lớn, thì Kĩ Năng của cậu vẫn có thể xé xuyên qua chúng.”

Sunny im lặng vài giây.

“...Tại sao trước đó tôi không nghĩ đến chứ?”

Nephis lắc đầu.

“Tôi cũng đã không nghĩ đến. Đừng...cậu không nghĩ tự trách bản thân là quá đáng sao? Chúng ta không thể nào biết được. Chúng ta chưa từng gặp phải một kẻ địch như này.”

Cô nói đúng, nhưng mà cũng sai. Sunny có lẽ đã không tiến vào cơ thể của một kẻ địch khổng lồ thông qua Bước Bóng Tối trước kia, nhưng mà cậu đã nhìn thấy cách con Rắn Lam đã giết con Rùa Đen. Cậu ít nhất đã có thể cân nhắc đến việc làm gì đó tương tự vậy...

Dù sao đi nữa, mọi thứ có vẻ đơn giản khi nhìn từ tương lai. Cậu nhăn nhó, rồi im lặng nhìn Nephis. Như thể đọc được ý nghĩ của cậu, cô dẫn ngọn lửa từ lưỡi dao găm, xuyên qua cơ thể, và truyền đến trong cậu.

Nhưng kết quả vẫn vậy. Bước Bóng Tối không chịu kích hoạt.

Sau khi cảm giác sự ấm áp của ngọn lửa của Neph rời khỏi cậu, Sunny hít vào một hơi run rẩy và chậm trễ nhận ra bản thân vẫn còn nắm tay cô. ...Cậu không vội vàng thả nó ra, tìm thấy sự yên tâm trong nó.

Lông mày Sunny nhíu chặt lại trong lúc nhìn về phía lối vào đường hầm. Ngay lúc này, Rắn Lam và con Quái Vật Vĩ Đại đang chiến đấu cực kì gần vết thương hở đó, khiến viễn cảnh rời khỏi theo đường họ đến từ à hoàn toàn chết chóc.

Nhưng mà họ có lựa chọn gì? Ở lại đây cơ bản là đồng nghĩa với cái chết.

‘Thật ra thì...có lựa chọn thứ ba.’

Sunny quay người và nhìn vào sâu trong đường hầm, rồi kéo Nephis về phía trước.

“Đi thôi. Lối vào bị chặn, nhưng vẫn còn lối ra. Con rắn già kia đã đào xuyên qua luôn đúng không? Vết thương phía bên kia của cơ thể con rùa, bên dưới chân chèo của nó. Chúng ta sẽ thoát ra từ đó và leo trở lại lên đảo.”

Đó là quyết định lý trí nhất mà cậu có thể làm ra.

Hai người họ chần chừ một giây, rồi lao trở lại vào trong dòng nước sôi sục. Rút ngắn chiều dài của sợi dây hoàng kim để giữ họ gần nhau hơn, Sunny và Nephis bơi xuyên qua máu pha loãng của sinh vật khổng lồ. Mặc dù bơi ngược lại dòng chảy là cực kì khó, họ di chuyển xa hơn khỏi trận chiến kinh khủng kia với mỗi động tác.

‘Nhanh...nhanh...’

Sunny cảm thấy một sự khẩn cấp ghê gớm và đẩy bản thân về trước với toàn bộ sức mạnh có thể dùng đến. Đường hầm không dài...cả cơ thể con Rùa Đen là ít hơn hai cây số, và con đường máu mà Rắn Lam đã đào xuyên qua là cỡ một nửa đó. Đương nhiên, nó vặn vẹo và qua lại, và sự di chuyển hỗn loạn của nước khiến việc tiến lên là khó khăn.

Nhưng dù vậy, họ vẫn sẽ sớm đến được lối ra.

Trong lúc bơi, họ nhìn thấy nhiều hơn nữa những dấu hiệu của sự hủy diệt mà con thủy quái vĩ đại đa gây ra, cả trong lúc giết con Rùa Đen lẫn lúc ăn thịt nó sau đó. Những bức tường của đường hầm đôi lúc mở rộng thành những hang động rộng lớn nơi đã từng là những nội tạng của con rùa, giờ đã bị xé rách và hoàn toàn tan nát. Những mảnh xương và sụn cứng cáp nhô ra từ bóng tối.

Sunny thấy toàn bộ thứ đó là kinh tởm và kì lạ là ám ảnh mê hoặc.

‘Mình đang bơi qua một con Quái Vật Vĩ Đại. Như là mơ vậy...’

Ừ thì đúng là vậy. Nói chính xác hơn là một cơn Ác Mộng.

Ngay khi họ vượt qua điểm chính giữa của đường hầm và cảm nhận dòng chảy thay đổi, kéo họ về phía mục tiêu, cậu đột nhiên phát hiện gì đó kì lạ. Ngoài kia, cách họ không xa...như thể có gì đó đang mềm mại tỏa sáng trong bóng tối. Ánh sáng đó yếu ớt đến mức Sunny cho rằng bản thân đã nhìn lầm, nhưng mà lần kế tiếp đầu cậu nhô ra khỏi bề mặt nước, cậu lại thấy nó lần nữa.

Sau khi chần chừ một giây, cậu đột nhiên kéo sợi dây hoàng kim và đẩy cơ thể mệt mỏi của bản thân ngược lại dòng chảy lần nữa, cố gắng đến nguồn gốc của ánh sáng kì lạ kia.

Nephis và Sunny leo lên một mảnh xụn tan vỡ và nhìn vào bức tường của đường hầm. Ngoài đó, giấu trong những nếp gấp của da thịt rách nát...

Cậu hít một hơi sâu.

...Là một viên pha lê rực rỡ, khổng lồ mà tỏa ra ánh sáng hư ảo.

Đó là một trong hai mảnh hồn Đỉnh Cấp mà cái chết của Rùa Đen để lại.

Sunny thoáng liếc nhìn Nephis, rồi triệu hồi Hòm Hám Của một lần nữa. Mảnh hồn kia là quá lớn để có thể vừa vào miệng của cái rương hợp kim, nên cậu tập trung và thay đổi nó, giữ nguyên hình dạng nhưng mà thay đổi kích thước.

Vài giây sau đó, cái rương hợp kim có vẻ giống một cái quách hợp kim phù hợp với một kẻ khổng lồ...hay một kẻ như là bóng chủng.

‘Không thể tin nổi. Chúng ta đến để thu hoạch chút thịt, nhưng mà lại tìm thấy thư như này. Thần thánh...mình thậm chí không thể tưởng tượng nổi thứ này là có giá như thế nào ở thế giới thức tỉnh. Thật ra thì, nó sẽ không có cái giá nào cả. Những thứ này là quá hiếm để có thể mua bằng tiền.’

Mặc dù họ không có nhiều thời gian, cậu chỉ không thể để cơ hội này vuột khỏi bàn tay mình.

“Neph...cô có thể giúp tôi không?”

Cùng nhau, họ chặt vào nếp gấp của thịt con rùa và mở rộng khe hở đó hơn, rồi dùng toàn bộ sức mạnh của mình để nâng lên mảnh hồn to đùng kia và chất nó vào trong cái miệng đang há ra của Hòm Hám Của.

Sau đó, họ phải lao xuống nước lần nữa.

Vài phút tra tấn sau đó, Sunny và Nephis dùng sợi xích bạc ở bên đảo để leo lên dốc của bộ mai con Rùa Đen, và rồi kiệt sức ngã xuống cạnh nhau trên đá.

Biết Neph sẽ trông như thế nào trong bộ tunic ướt át, Sunny không dám quay đầu mà chỉ nhìn chăm chú vào bầu trời. Cảm giác ấm áp của tay họ chạm vào nhau là đủ đối với cậu.

Họ cần di chuyển...cần ẩn nấp...nhưng mà cậu quá mệt mỏi.

‘Chỉ vài giây mà thôi...’

Sunny hít một hơi sâu và cố gắng bình tĩnh lại một chút. Rồi, cậu đột nhiên phát ra tiếng cười nhỏ.

‘A...nhưng mà đúng là buồn cười.’

Sau khi kiểm tra Chìa Khóa Cửa Sông, cậu đã cho rằng thu thập một, đừng nói đến sáu mảnh hồn Đỉnh Cấp là bất khả thi. Bản thân ý tưởng đó đã có vẻ hoàn toàn nực cười.

Vậy mà, vài tuần sau đó, cậu lại đang có một cái. Và nó đã rơi vào tay cậu, cơ bản là tự mình rơi vào nữa chứ.

Một sự run rẩy kì lạ chạy lên sống lưng cậu.

Vào lúc đó, Nephis đột nhiên nâng tay lên và thì thầm.

“Nhìn kìa...”

Trong bầu trời trên hòn đảo, con bướm quái vật đang tỏa ra đôi cánh đen của nó lần nữa.