Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1267:



Chương 1267: Ánh Nến

Sunny và Nephis vội vàng tìm chỗ ẩn núp...nhưng mà không cần.

Ý nghĩ đầu tiên của họ là con bướm đáng sợ đã chiến thắng trận chiến với Rắn Lam. Nếu đúng là vậy, thì định mệnh của họ như đã ấn định. Nhưng mà, một giây sau đó, một tiếng gầm khiến thế giới rung chuyển, đẩy họ vào mặt đất.

Quay sang mặt nước giông bão của Dòng Sông Vĩ Đại, họ nhìn thấy một sinh vật quen thuộc bơi lên bề mặt.

Con rắn đang trông khá tàn tạ, với vô số vết chém sâu trên cơ thể hùng mạnh của nó. Những dòng máu đỏ đang chảy xuống từ những vảy lam đó, và cặp mắt khổng lồ của nó thậm chí còn bệnh hoạn hơn cả bình thường. Ngọn lửa của sự ác ý giết chóc không tả xiết vẫn cháy sâu bên trong ánh mắt đục ngầu đó – nhưng mà, ít nhất lần này, ác ý đó không hướng về phía hai nhân loại.

Thay vì vậy, nó đang nhắm về phía con bướm tơi tả trên trời.

Giờ khi Sunny và Nephis đã có vài giây để quan sát kĩ con Quái Vật Vĩ Đại, họ phát hiện nó cũng không tốt lành gì. Một trong sáu cái chân đã bị mất, và có một vết rách xấu xí trên một cái cánh xinh đẹp của nó. Cơ thể của nó trông lôi thôi kì lạ, và mặc dù không có cái vảy trắng nào trên cơ thể nó bị mấy, nhiều cái đã đầy những vết nứt.

Con Quái Vật Vĩ Đại đang rút lui.

Sunny đứng hình, choáng váng trong một chốc. Mặc dù cậu đã hi vọng rằng Rắn Lam sẽ chiến thắng trận chiến với Sinh Vật Ác Mộng mạnh mẽ hơn nhiều kia, cậu vẫn không thể tin nổi việc đó đã thật sự xảy ra.

‘Con rắn già...nó là thứ sinh vật chết tiệt gì vậy chứ?’

Việc một Quái Thú Vĩ Đại đánh bại một Quái Vật Vĩ Đại đã là kì diệu. Nhưng mà hai? Mặc dù không phải bất khả thi, đó chắc chắn là bất thường. Kể cả nếu con bướm quái vật kia là sinh vật bay, và vì vậy đã bất lợi trong lúc chiến đấu dưới nước, sự lì lợm của con Rắn Lam vẫn là quá khó hiểu.

Sunny nghiêm nghị nhìn chăm chú con thủy quái đẫm máu. Như thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, con rắn cúi đầu và lườm ngược lại cậu.

Nước đỏ đang tràn ra từ cái miệng hơi mở ra của nó.

Cậu rùng mình.

‘...Đó không chỉ là một con Quái Thú.’

Quả thật, cậu đáng lẽ nên biết. Vận may của cậu là không đủ tốt để tình cờ đụng phải chỉ một Quái Thú Vĩ Đại linh tinh. Không, nó chắc chắn phải là một loại tồn tại độc nhất và duy nhất...một vương giả chết tiệt trong số những Quái Thú. [Định Mệnh] sẽ không chịu gì khác cả.

Có lẽ không phải tình cờ khi Rắn Lam đã lên thượng nguồn xa hơn hẳn hai sinh vật còn lại.

‘Ài, nguyền rủa nó.’

Sunny cảm thấy mâu thuẫn. Một mặt, cậu nên sung sướng với việc con bướm khủng khiếp đang rút lui. Mặt khác, con rắn của dòng sông cổ đại có vẻ nguy hiểm hơn hẳn vào lúc này.

Trong lúc đó, con bướm đã nhanh chóng bay càng lúc càng cao hơn.

...Tuy nhiên, nó không rời khỏi.

Thay vì biến mất về phía xa, con Quái Vật Vĩ Đại biến thành chấm đen một lần nữa và bắt đầu chậm rãi bay quanh hòn đảo từ trên cao. Trông có vẻ sinh vật kia sẽ không từ bỏ cái xác con Rùa Đen, mà chỉ đang khôi phục sức mạnh và chờ đợi một cơ hội khác.

Rắn Lam ném một ánh mắt căm ghét về phía nó, rồi chìm xuống nước với tiếng kêu giận dữ. Không lâu sau đó, hòn đảo hơi run rẩy, cho thấy nó đã đi ăn thêm thịt rùa, có lẽ là để khôi phục sức mạnh.

Nước hỗn loạn dần bình tĩnh lại.

Đột nhiên ở trong sự yên lặng, Sunny và Nephis nhìn chằm chằm Dòng Sông Vĩ Đại rộng lớn trong sự kiệt sức. Sau một lúc, cậu chậm rãi thở ra.

“Tôi đoán...có vẻ như chúng ta sống sót rồi.”

Cô chậm chạp gật đầu.

“Ừ. Tôi...tôi sẽ đi tìm một hồ nước sâu.”

Sunny chớp mắt vài lần.

‘Hử?’

Cô ta nói gì vậy?

“Một hồ nước? Tại sao?”

Cậu nhìn cô với vẻ mơ hồ, khiến Nephis thở dài.

“...Cậu nghĩ tại sao? Chúng ta vừa tắm trong dòng sông máu. Đương nhiên là tôi muốn tắm rửa lại.”

Sunny nghiêng đầu, chỉ bây giờ mới nhận ra Nephis trông bẩn thỉu cỡ nào.

Ừ thì...cậu cũng không sạch sẽ gì.

Một nụ cười ma lanh hiện lên môi cậu. Đột nhiên cảm thấy tinh quái, Sunny hỏi:

“Tôi đi cùng được chứ?”

Cô đã quay đầu đi.

“Không. Tự đi tìm cái hồ của chính cậu...nếu cậu muốn.”

Cậu cười.

“Đợi đã, đợi đã! Lỡ tôi chết chìm thì sao? Những khe đá đó sâu lắm đó, cô biết không hả!”

Nephis khịt mũi.

“Nếu cậu chết chìm, thì có lẽ nên lấy thịt ra khỏi món Ký Ức trữ vật đó của cậu trước đã. Sẽ rất đáng tiếc nếu nó biến mất, sau mọi thứ chúng ta đã trải qua...”

Sunny nhìn cô rời khỏi. Vòng chân bạc hát lên giai điệu khe khẽ với mỗi bước chân duyên dáng của cô.

Sau một lúc, cậu chán chường lắc đầu.

“Cô ta chỉ quan tâm đến thịt thôi sao? Đúng là vô tâm mà...”

Tối ngày hôm đó, khi bảy mặt trời đã chìm xuống nước, Sunny và Nephis đã quay trở lại trại tạm thời của họ ở dưới khe đá.

Đến hiện tại, nó đã không còn hoang tàn và trống rỗng như trước kia nữa. Đã có một hố lửa được làm từ đá đen. Ghế Bóng Tối và Hòm Hám Của, đã quay trở lại kích thước thông thường, đang đứng gần đó. Túi ngủ của Neph đang nằm ở một bên hố lửa, còn Sunny thì đã gom góp rêu mềm mại để dùng làm giường ở bên còn lại, và Yên Quá Đắt làm gối.

Tiểu Yêu đang nằm lăn ra trên sàn, vẫn đang tiêu hóa đống bạc hoen ố khổng lồ mà nó đã cắn nuốt. Thánh đang canh gác ở trên, và Ác Mộng thì đang ẩn mình trong bóng tối.

Hiện tại, trại đang được thắp sáng bởi một lồng đèn, và một mùi hương thơm lừng của thịt nướng đang tỏa ra trong không khí. Nephis đang chuẩn bị một bữa tối muộn trên nướng trên than. Không chỉ vậy, cô còn hào phóng, vì nguyên nhân gì đó, dùng một sự pha trộn gia vị sáng tạo để hoàn toàn ướp thịt trước khi đặt nó lên than.

Cả hai người họ đã rửa mùi máu khỏi cơ thể, và giờ đang chuẩn bị đi ngủ, cảm giác sảng khoái. Nhưng mà trước đó, họ sẽ thỏa mãn cơn đói của mình trước đã.

Vào lúc này, hành trình nguy hiểm vào xác Rùa Đen mà họ đã trải qua là có vẻ đáng giá.

Cuối cùng nướng xong, Sunny đặt một tảng thịt hào phóng lên đĩa và đưa nó cho Sunny. Nhưng mà vài giây cuối cùng thì cô đột nhiên rút tay lại và chần chừ.

“...Cậu chờ một chút được chứ?”

Sunny cảm giác ấm áp và thư giãn, nên cậu không ngại chờ đợi.

“Chắc rồi.”

Cậu nhìn cô xuyên qua đống than hồng với vẻ nhàn nhã, yên bình. Nephis có vẻ tìm kiếm gì đó. Vài giây sau đó, cô tìm thấy một mảnh từ viên đá lửa tổng hợp mà họ đã dùng để thắp lửa, và đâm nó vào miếng thịt. Rồi, cô chạm đầu ngón tay vào nó, và một ngọn lửa trắng thắp lên nhánh nhỏ kia.

Sunny nhận đĩa thịt với vẻ mặt mơ hồ.

“Ờ...là gì đây?”

Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt Neph.

“Một ngọn nến.”

Cậu chần chừ vài giây, rồi gãi gáy.

“...Tại sao?”

Cô dựa ra sau và nhẹ nhàng nhún vai.

“Tôi không biết chắc bao nhiêu ngày đã trôi qua kể từ khi Ác Mộng bắt đầu. Nhưng...trận chiến đã diễn ra ở cuối tháng mười một, và chúng ta đã ở sa mạc khoảng một tuần. Cho nên, bây giờ chắc là giữa đến cuối tháng mười hai.”

Sunny cau mày.

“Và?”

Nephis thở dài và lắc đầu.

“Có nghĩa là ở thế giới thực lúc này chắc là đông chí. Là sinh nhật của cậu, Sunny.”

Cậu kinh ngạc nhìn cô.

‘Đợi đã...cô ấy nói đúng...’

Sunny đã quên hẳn việc đó. Đang là đông chí, hoặc ít nhất là gần. Ở thế giới thức tỉnh, một đội quân người Ngủ đang tiến vào thế giới Mộng Ảo lần đầu tiên – đó là nếu Nam Cực vẫn còn đứng.

Đó cũng là sinh nhật của cậu. Cậu đã là hai mươi mốt tuổi.

‘Hờ...’

Cậu hơi nghiêng đầu.

‘Hai mươi mối...mình thật sự không nghĩ là bản thân sẽ đến được con số này. Làm tốt lắm, Sunny.’

Cậu nhìn cái que bốc lửa, không phát hiện có một nụ cười sáng lạn trên môi mình.

Nephis nghiêng ra trước một chút.

“Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nhanh lên...và thực hiện một điều ước!”

‘Ước? Ước...’

Che đi bởi những cái bóng, nụ cười của Sunny trở nên gắng gượng và dễ dàng tan vỡ.