Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1270: Đỉnh Điểm Của Sức Mạnh



Chương 1270: Đỉnh Điểm Của Sức Mạnh

Ngay cả sau khi sống qua vô vàn những thứ kinh dị trong Chiến Dịch Góc Nam và chứng kiến sự cao trào rùng rợn ở Trận Chiến Đầu Lâu Đen, Sunny vẫn tái đi khi nhìn thấy cản tượng bầy Quái Thú Đồi Bại khổng lồ kia. Có quá nhiều để có thể đếm được, nhưng mà phải có hàng chục ngàn nhuyễn thể trong suốt đang tiến về phía hòn đảo.

Ngay cả Nephis cũng có vẻ giật mình – một cảnh tượng hiếm thấy, và không được cậu chào đón lắm. Cô theo bản năng vươn một tay ra, như thể triệu hồi một thanh kiếm có thể cứu họ khỏi cơn dịch sinh vật Đồi Bại này.

“Không... không sao.”

Giọng nói cô bằng phẳng nhưng mà thiếu đi sự tự tin.

Sunny nặn ra một nụ cười.

“Chính xác thì không sao ở đâu nhỉ?”

Nephis yên lặng một giây.

“Những sinh vật kia có vẻ không thể rời khỏi nước.”

Sunny nhắm mắt một giây. Đúng vậy, đám nhuyễn thể kia có lẽ không có khả năng bò lên đảo để ăn thịt họ. Nhưng mà, chúng hoàn toàn có khả năng ăn thịt con Rắn Lam. Và nếu không còn con rắn già đó, thì không còn gì ngăn cản con bướm hắc ám bay xuống xác con Quái Vật Vĩ Đại cả.

“Đúng vậy. Chúng ta sẽ chết.”

Cậu giật mình và lườm Tội Lỗi An Ủi, kẻ mà đã xuất hiện từ hư vô và đang nhìn cậu với sự vui vẻ âm u.

Âm hồn của thanh kiếm kia bật cười, rồi thì thầm:

“Tốt hơn nữa, mày sẽ được xem Nephis chết. Nên thơ quá đi chứ?”

Sunny cố gắng không để ý đến bóng mà độc địa kia, nhưng mà lần này là khó hơn hẳn thường lệ. Với những lời nói của Tội Lỗi An Ủi vang vọng trong tai, cậu buộc bản thân dời mắt đi và nhìn chăm chú dòng sông.

Bên dưới họ, Rắn Lam cứng cổ cúi đầu, hằm hừ, rồi đột nhiên lao về phía bầy nhuyễn thể với tốc độ khủng khiếp. Nước tách ra và sủi bọt trong lúc nó bơi qua.

Sunny không thể nhìn thấy ánh mắt của con Quái Thú Vĩ Đại, nhưng mà cậu biết nó chứa đầy sự khát máu và thịnh nộ. Con rắn...ko biết cách rút lui. Hay nên nói là, nó chưa từng muốn làm vậy. Sự thèm thuồng của nó đối với tàn sát và hủy diệt có vẻ vĩ đại hơn cả khát vọng muốn sống của nó.

‘...Thật sự cũng đáng ngưỡng mộ. Đúng là một con quái thú chân thành.’

Cần một kiểu điên khùng đặc biệt mới có thể khiến một tật xấu như vậy thành một kiểu phẩm hạnh vặn vẹo. Sự khát máu cùng cực của côn Rắn Lam đã khiến nó là một tồn tài đang sợ hơn nhiều nó đáng lẽ nên là.

Nhưng mà làm sao nó có thể chiến đấu với hàng chục ngàn sinh vật Đồi Bại? Cho dù cái mồm nó to đến mấy, cho dù răng nanh nó sắc bén đến mấy, thì con rắn cũng chỉ có thể nghiền nát nhiêu đó nhuyễn thể trong hàm của nó mà thôi. Một chục, vài chục, thậm chí một trăm...sẽ không có khác biệt gì cả.

Với mỗi cú cắn của nó, cả ngàn sinh vật Đồi Bại sẽ cắn ngược vào da thịt con Quái Thú Vĩ Đại. Mặc dù có một khoảng cách bao la giữa hai Cấp Bậc, nó không phải là không thể vượt qua như là giữa hai Bậc Thầy và con Rắn Lam.

Nó sẽ khác nếu con quái thú điên khùng kia sở hữu năng lực không tự nhiên gì đó, nhưng mà nó chỉ có thể chất không tưởng. Nhưng mà không phải kẻ địch nào cũng có thể bị hủy diệt chỉ với sức mạnh thuần túy.

Vậy mà, vậy mà...

Sunny vẫn không nhịn được mà cổ vũ cho con rắn sông vĩ đại này.

‘Coi nào, rắn già...làm gì đó đi!’

Hình dạng siêu tốc của con thủy quái màu lam đã đến gần hơn bầy nhuyễn thể đang lao đến, chỉ cách vài giây nữa là va chạm vào nhau. Đó có vẻ như là một cú đẩy tự sát. Nó phải là vậy...

Nhưng lại không phải.

Một giây trước khi Rắn Lam lao vào bầy nhuyễn thể trong suốt, nó lặn xuống. Trong giây kế tiếp, Sunny và Nephis lung lay, bị làn sóng va chạm của tiếng rống phẫn nộ, thần kinh đẩy ra sau. Ngay cả khi bị nước làm nhiễu đi, thì nó vẫn đủ ồn để khiến tai họ ù lên và xương họ run rẩy.

Còn đám nhuyễn thể thì...

Vì chúng ở gần hơn hẳn nguồn gốc của tiếng rống đó, làn sóng va chạm tỏa xuyên qua bầy như một cỗ máy tông tường. Sunny mở to mắt ra khi phát hiện vô số cơ thể trong suốt đột nhiên co giật và mất đi tốc độ.

Bầy sinh vật...đã bị choáng.

Vài con trong số chúng, những con gần Rắn Lam nhất, hoàn toàn tê liệt, còn những con xa hơn thì ít nhất cũng bị rối loạn.

Sunny tập trung và vươn giác quan bóng ra xa nhất có thể, rồi xa hơn chút nữa. Cậu chỉ vừa có thể cảm giác được hình dạng khổng lồ của con Quái Thú Vĩ Đại bay xuyên qua dòng nước bất ổn.

Đo là tại sao cậu cảm giác được những cơ bắp mạnh mẽ của con rắn di chuyển, cơ thể dài của nó công như một cây cung. Rồi đuôi của nó bắn ra trước như một ngọn roi, và một vụ nổ đột nhiên khiến nhiều tấn nước tràn ra trước thành một cơn sóng hủy diệt. Tiếng nổ siêu thanh đó còn ồn ào hơn cả tiếng rống phẫn nộ của con quái thú điên dại, và lực lượng mà nó tạo ra là không chỉ khiến đám nguyễn thể choáng váng, mà thậm chí còn khiến nhiều con bị xé xác.

Nhiều con hơn nữa hoàn toàn bị hủy diệt bởi cái đuôi của Rắn Lam.

...Nhưng mà nhiều hơn nữa đã lao đến từ mọi phía, nhằm cắn vào cơ thể khổng lồ kia.

Cái hàm khổng lồ mở ra và cắn lại, nghiền nát cả trăm nhuyễn thể thành bụi.

Đó như một giọt nước trong đại dương vậy.

Rồi, con rắn làm một việc kì lạ. Nó đột nhiên xoay người, như thể biến cái mõm dài của nó thành một mũi khoan. Sunny không nhìn ra làm vậy sẽ giúp con Quái Thú Vĩ Đại như thế nào trong lúc chống lại bầy sinh vật Đồi Bại kia, nhưng mà trong giây kế tiếp, cậu trợn to mắt.

Theo động tác xoay người của con thủy quái, nước của Dòng Sông Vĩ Đại chấn động, hình thành một xoáy nước dọc theo chiều dài cơ thể khổng lồ của nó. Lốc xoáy dưới nước đó như một bộ giáp làm từ chất lỏng, và dòng chảy đủ mạnh để đẩy lùi đám nhuyễn thể kia.

Rắn Lam mở miệng lần nữa, và một tiếng gầm nữa khiến thế giới rung chuyển.

Khi miệng nó ngậm lại, vô số sinh vật trong suốt đã chết.

Trận chiến là quá dữ dội, quá to lớn, quá khó tưởng.

Đứng trên bộ mai của con rùa khổng lồ, Sunny và Nephis im lặng quan sát một con Quái Thú Vĩ Đại chống lại vô vàn những sinh vật Đồi Bại. Nhìn nước sủi bọt, họ không thể không cảm thấy nhỏ bé...và yếu ớt.

Và không đáng kể.

‘Năng lực... không tự nhiên?’

Nhân loại được ban cho những Kĩ Năng Phân Loại bất chấp việc chỉ là một Quái Thú, nhưng mà Sinh Vật Ác Mộng thì khác. Chỉ có những Ác Quỷ là sở hữu những năng lực ghê gớm tương tự với Phân Loại. Rắn Lam không phải Ác Quỷ, và không sở hữu một Kĩ Năng nào như vậy.

Nhưng mà, nó không phải bất lực.

Thay vì dựa vào những năng lực siêu nhiên, nó dựa vào cơ thể khủng khiếp của nó, sự điều khiển tuyệt đối với cơ thể đó, và sự hiểu biết sâu sắc về lĩnh vực tự nhiên của mình để khiến bản thân dòng sông trở thành một năng lực.

Sunny đã sai. Rắn Lam có sở hữu một vũ khí mà có thể dùng chống lại kẻ địch mà nó không thể dùng sức mạnh thuần túy để nghiền nát – vũ khí đó là sự làm chủ của nó đối với nước.

‘Ra là vậy. Mình nhìn ra rồi! Mình hiểu rồi!’

Cậu đã dùng vô số giờ cố hiểu lấy con Rắn Lam, nhưng mà luôn cảm thấy một mảnh quan trọng của bức ảnh kia là đang bị thiếu. Một sự thật căn bản mà ở gốc rễ của toàn bộ những hiểu biết khác, và không có nó thì những thứ đó sẽ là vô nghĩa.

Giờ thì, Sunny cuối cùng cảm giác cậu đã tìm thấy một đầu dây mà có thể kéo để giải mã bí ẩn này.

...Bên dưới họ, thủy quái cổ đại đang chiến đấu với một bầy nhuyễn thể kinh tởm. Trận chiến đó chỉ vừa mới bắt đầu, và không thể nào nói rõ bên nào sẽ chiến thắng, bên nào sẽ bị hủy diệt. Rắn Lam sở hữu một vũ khí ghê gớm, nhưng mà vũ khí đó liệu có đủ để sống sót đợt tấn công của hàng chục ngàn Quái Thú Đồi Bại?

Cách này hay cách khác, họ sẽ sớm biết mà thôi.