Chương 1272: Thiên Đường Đã Mất
Đêm đó, hòn đảo rung chuyển không ngừng. Sunny và Nephis núp trong khe đá của họ, không dám nhắm mắt – mặc dù có một đống đá đen bất khả xuyên phá ngăn họ khỏi thịt con Rùa Đen, vẫn vô cùng bất an khi biết hàng ngàn Quái Thú Đồi Bại hiện đang bò lúc nhúc ở đâu đó bên dưới họ, xé thịt con Quái Vật Vĩ Đại với những cái răng giống như thủy tinh của chúng.
Rắn Lam cũng ở đó, săn lùng đám xâm lược. Mặc dù họ không thể nghe thấy tiếng gầm rú của nó, những cơn chấn động bạo lực lan truyền khắp hòn đảo cho họ biết chuyện gì đang xảy ra.
Sunny nhìn đi khỏi những kí tự lấp lánh, hơi giật mình trước sự dễ dàng mà cậu đã có thể kiếm được một đống lớn mảnh bóng. Sau một đợt chấn động bạo lực mà khiến cả hòn đảo rung lắc, cậu cuối cùng nhắm mắt lại.
Nhưng mà, không phải để ngủ.
Thay vì vậy, Sunny cố tưởng tượng...cố thuyết phục bản thân cậu là con Rắn Lam. Cậu đang bò xuyên qua đường hầm da thịt chảy máu kinh tởm kia, thứ mà cậu đã tạo ra để giết con quái vật rùa đáng ghét, trong lúc săn cái đám sinh vật kinh tởm mà dám cướp chiến lợi phẩm của cậu. Cơ thể dài và mạnh mẽ của cậu đang nóng cháy vì đau đớn, nhưng mà Sunny không quan tâm.
Cậu chỉ quan tâm đến tàn sát, máu, và trả thù.
Phát hiện một con sâu bé tí đang gặm nhắm vào bức tường của đường hầm, cậu phát ra một tiếng gầm đáng sợ và bắn ra trước, hủy diệt con sâu bọ kia và xé ra một tảng thịt to với cái hàm mạnh mẽ của mình.
Nhưng mà, đằng sau nó, càng nhiều đám sâu bọ hiện ra, trong bụng chúng đang tiêu hóa thứ thịt mà chúng đã ăn trộm.
Với sự điên cuồng nhuộm đỏ thế giới, Sunny rống lên và đâm sầm vào chúng với cơn thịnh nộ hủy diệt.
‘Đây là cảm giác đó? Mình đã đi đúng đường?’
Mở mắt, cậu nhìn chăm chú hắc ám với biểu hiện lơ đãng. Rồi, cậu nhìn Nephis.
Một thời gian sau đó, Sunny nói:
“Tôi cảm thấy cơ hội của chúng ta rời khỏi hòn đảo này càng lúc càng thấp đi.”
Cô im lặng một lúc.
“...Nếu đúng là vậy thì sao chứ?”
Ngọn lửa trắng thắp lên trong mắt cô, khiến chúng tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
“Trước đây có khác gì không chứ”
Nghe vậy, Sunny bật cười.
“Đúng vậy...chúng ta chưa từng dễ dàng bao giờ cả.”
Cậu nhìn gương mặt cô, rồi quay sang Tội Lỗi An Ủi và thở dài.
“Dù vậy, tôi hi vọng rằng Ác Mộng này sẽ là tốt hơn cái Thứ Hai của tôi. Ồ, cũng không cạnh tranh nhiều cho lắm. Tôi chắc đã chết ở đó phải cả ngàn lần...mặc dù tôi chỉ nhớ vài cái chết đó mà thôi, Ác Mộng Thứ Ba chắc chắn là không tệ hơn vậy được.”
Nephis quay sang và nhìn cậu, rồi mỉm cười nhàn nhạt.
“Đương nhiên. Trong trường hợp tệ nhất, chúng ta sẽ chết một lần mà thôi. Đâu có tệ lắm, phải không?”
Trong lúc hòn đảo hắc ám rung chuyển quanh họ, Sunny nhếch mép cười.
“Chết một lần? Trò con nít! Thần thánh, ai cũng làm được cả. Cô nói đúng, tôi tự dưng lo lắng không không.”
Trong lúc họ khẽ cười, Tội Lỗi An Ủi cũng mỉm cười.
Nụ cười của nó là sáng lạn và đầy sự hứng thú tà ác.
Sau ngày đám nhuyễn thể tấn công, con bướm lại bay xuống từ bầu trời. Và hai ngày sau đó, một sinh vật bay khác yên lặng xuất hiện trong màn đêm tăm tối.
Cả Sunny lẫn Nephis đều không nhìn thấy nó, nhưng mà vào buổi sáng, bề mặt hòn đảo đã phủ một lớp máu đen, hôi thối. Có vẻ như lần này con bướm đó là kẻ chiến đấu với người mới đến, xé xác nó trước khi nó có cơ hội đến gần cái xác của Rùa Đen.
Nó chắc chắn đã chịu chấn thương từ trận chiến đó vì con Rắn Lam đã nhận được thêm vài ngày nghỉ so với thường lệ để có thể khôi phục từ những vết thương ghê gớm của chính mình.
Rồi, trong lúc họ trôi xuôi dòng, một bầy nhuyễn thể thứ hai tấn công, bầy này còn to hơn cả bầy trước. Trận chiến giữa con rắn điên và đám Châu Chấu Sông bao la kéo dài cả một ngày, và kết quả cơ bản là như cũ – hàng ngàn sinh vật trong suốt len lỏi vào cái xác Rùa Đen và con rắn tơi tả theo sau săn lùng chúng.
Nhưng mà, thứ đón gặp nó bên trong là một Quái Thú Vĩ Đại khác – một sinh vật tà ác làm từ thật nhiều xúc tu và da thịt mềm xốp – mà đã lẻn vào dùng bữa trong lúc con rắn đã chiến đấu với đám nhuyễn thể.
Sunny và Nephis biết nó trông như thế nào vì con Rắn Lam đã mang cái xác kinh tởm của nó ra ngoài và rồi dâng cao ra khỏi mặt nước trước khi nuốt trọn cái xác của nó. Đó là cách họ biết được tại sao lại có một cơn động đất ghê gớm mà đột nhiên đã ném thế giới vào sự co giật vào trước đó.
...Vào ngày hôm đó, khiến họ thấy kinh dị, họ phát hiện một vết nứt sâu đã len lỏi xuyên qua bề mặt của cái bộ mai của con Rùa Đen. Nó không quá to, nhưng mà việc bộ mai đá của con quái vật đã chết đã bị vỡ từ bên trong là khiến người ta bất an không tả nổi.
Vào sáng hôm sau, Nephis đi đến mép đảo thay vì rèn luyện với Sunny, như họ thường làm, và dùng vài giờ nhìn chăm chú mặt nước. Rồi, cô mang trở lại tin tức đáng lo ngại.
Cái xác con Rùa Đen...đã cao hơn trước đó. Những phần mà vốn bị che giấu dưới nước bây giờ đã nhô lên và khô cạn.
Có nghĩa là một lượng thịt đáng kể của con rùa đã bị Rắn Lam, đám nhuyễn thể trộm cắp, và cái thứ xúc tu kia ăn lấy, và vì vậy đã giảm đi cân nặng và tăng lên độ nổi cho cái xác. Nó cũng là nguyên nhân cho việc rung lắc và chấn động của hòn đảo gần đây đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
Bộ mai của Rùa Đen là đang tiêu tan dưới áp lực từ những trận chiến ghê gớm diễn ra xung quanh và bên trong nó, và cùng lúc, nó đang dần bị làm rỗng đi bởi những Sinh Vật Ác Mộng của Dòng Sông Vĩ Đại.
Nơi trú ẩn khổng lồ của họ đang dần tan vỡ ngay dưới chân.
Tệ hơn nữa, trong những ngày sắp đến, số lượng sinh vật mà sẽ đến để dùng tiệc trong cái xác con quái vật khổng lồ này sẽ chỉ càng tăng lên. Sẽ có thêm nhuyễn thể, thêm những thứ sống dưới nước sâu, và thêm những kinh dị biết bay bị mùi máu của nó dụ dỗ đến.
Đây là một lễ hội kinh dị.
Rắn Lam và Bướm Hắc ám như là những nhà vô địch trong số đó, chém giết toàn bộ kẻ xâm lược và đôi lúc chiến đấu với lẫn nhau.
Nhưng mà đó chỉ càng khiến tình hình tệ hơn.
Giờ, những sinh vật đáng sợ của Dòng Sông Vĩ Đại không chỉ bị máu con Rùa Đen hấp dẫn đến, mà còn từ máu của những sinh vật xấu số mà đã bị giết trong lúc cố gắng kiếm ăn trên cái xác rùa này.
‘Không thể kéo dài như này... không thể...’
Cả Sunny lẫn Nephis biết rằng hồi kết đang nhanh chóng đến gần.
Nhưng mà, họ không thể làm gì cả.
Cho dù họ có hi vọng và cẩn thận quan sát đường chân trời cỡ nào, thì vẫn không có dấu hiệu của thứ gì mà có thể cứu lấy họ.
Không có đất liền và không có con thuyền nào cả. Thậm chí không có lấy một tấm gỗ trôi dạt trên những làn sóng bất tận này.
Chỉ có một dòng sông bao la, sâu lắng, và kéo dài vô tận lấp lánh dưới ánh sáng như mơ của bảy mặt trời xinh đẹp.