Chương 1273: Sụp Đổ
“Sunny! Thức dậy!”
Sunny mở mắt và căng thẳng. Cảm nhận thế giới thông qua bóng tối, cậu không thể cảm giác nguy hiểm gì cả, nhưng mà có sự khẩn cấp trong giọng nói của Neph. Có gì đó là sai.
Trong lúc tâm trí cậu tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, cậu đẩy bản thân khỏi mặt đất và thoáng quan sát khe đá. Vẫn đang là đêm, nên mọi thứ là chìm trong hắc ám sâu đậm...đương nhiên là hắc ám đó không thể cản trở ảnh mắt của Sunny. Cậu nhìn thấy mọi chi tiết của trại nhỏ của họ và của những tường đá đen xung quanh nó.
Mọi thứ có vẻ ổn.
Thánh, người đang canh gác cho họ ở trên cao, cũng bình tĩnh.
Cậu quay sang Nephis và hỏi:
“Có chuyện gì?”
Cô đè một ngón tay lên môi và thì thầm:
“Có âm thanh gì đó.”
Trong giây kế tiếp, cậu cũng nghe thấy nó. Một âm thanh vang vọng trầm đục từ đâu đó bên dưới, lan tỏa xuyên đá như một sự rung động tinh tế. Như là đá vỡ.
Cậu cau mày.
‘Cái gì vậy...’
Sunny và Nephis đứng hình, lắng nghe những âm thanh rùng rợn phát ra từ bên trong bộ vỏ của Rùa Đen. Họ đã không dám vào sâu trong đó sau khi đi lấy thịt. Cái vỏ đã bị làm rỗng, nhưng mà họ không rõ là bao nhiêu, và mặc dù họ đôi lúc đã nghe thấy âm thanh những Sinh Vật Ác Mộng bên trong xác của con Quái Vật Vĩ Đại, âm thanh răng rắc này là hoàn toàn mới.
Một cơn lốc tia sáng nhỏ hiện ra trong không khí, hình thành một cái lồng đèn giấy nhẹ nhàng tỏa sáng. Đặt nó lên nắp của Hòm Hám Của, Nephis cúi đầu và đặt tai vào sát đất.
Lại có một âm thanh răng rắc, và cô đột nhiên giật mình.
Cùng lúc, đồng tử Sunny nheo lại trong lúc cậu phát hiện gì đó không thích hợp trong khe đá của họ.
Một vết nứt nhỏ, mỏng đã xuất hiện trên sàn của khe đá. Ngay lúc Neph giật mình, nó đột nhiên to lên, lan tỏa trong đá đen về cả hai phía.
Rồi, nó leo lên tường vài mét, và khi âm thanh răng rắc biến mất, một miếng đa nhỏ rơi ra và lăn xuống.
Gương mặt Neph trở nên tái nhợt.
“Tôi nghĩ nó sẽ v...”
Trước khi cô kịp nói hết lời, có một âm thanh khác, cái này ồn ào đến mức gần muốn điếc tai. Sunny cảm giác mặt đất đột nhiên nhúc nhích dưới chân, và rồi cả hòn đảo rung chuyển dữ dội.
“Nó đang vỡ!”
Trước khi cậu biết được chuyện gì đang xảy ra, Sunny nhảy lên. Trong lúc Nephis và cậu bay cao lên không trung, sàn của khe đá bên dưới họ đột ngột nứt ra và sụp đổ, để lộ một cái hang động hắc ám và da thịt đỏ thắm bên dưới.
Trại nhỏ của họ ngay lập tức bị nuốt chửng. Ngoại trừ Ký Ức như là Hòm mà đã được hủy đi và biến mất trong cơn lốc tia sáng, mọi thứ khác – hố lửa, túi ngủ, giường rêu, và những thứ còn lại – rơi vào hắc ám trong cơn mưa mảnh đá.
Nhưng mà sự sụp đổ vẫn chưa kết thúc.
Trong lúc Sunny va vào bức tường dựng đứng của khe đá và bám vào nó, bức tường cũng nghiêng đi. Một mùi máu hôi thối kinh khủng tiến vào mũi cậu, và cậu nhìn thấy vết nứt nhỏ mà cậu đã phát hiện ban nãy đang mở rộng. Vô số những vết nứt mới cũng đang xuất hiện, và cả khe đá đột nhiên di chuyển.
‘Chệt tiệt cả mà!’
Chật vật trốn khỏi thảm họa, Sunny đẩy bản thân khỏi bức tường và nhảy cao hơn. Cậu định lặp lại quá trình này và lên đến bề mặt với cú nhảy tiếp theo, nhưng mà điểm mà cậu nhắm đến đột nhiên vỡ ra và rơi thẳng xuống cùng với đống đá sạt lở. Chửi thề, Sunny khiến bóng hiện thân thành một nơi làm điểm đặt chân.
Không đến một giây sau đó, cậu bay ra khỏi khe đá, lăn trên mặt đất, rồi lao trở lại mép của nó và nắm lấy tay Neph, giúp cô leo ra khỏi.
Ngay khi họ lăn ra khỏi đống đổ nát, cả phần mép đó tách ra và sụp đổ thẳng xuống.
Một ý nghĩ hoảng loạn hiện ra trong đầu cậu, rằng cả hòn đảo đang tan vỡ.
Nhưng mà, sự hủy hoại là không phải tuyệt đối.
Trong lúc hai người họ nhìn theo, khung cảnh trên bộ mai của con Rùa Đen thay đổi. Có vẻ như mặt đất đã tách đôi bắt nguồn từ vị trí bên dưới khu vực trung tâm, nơi trại họ đã ở. Những vết nứt rộng lan tỏa trong đá đen, và một bề mặt rộng lớn hoặc là hoàn toàn tan vỡ hoặc là chìm xuống, hình thành những hố sâu.
Phần còn lại của đảo cũng bị ảnh hưởng nhưng mà ở mức độ thấp hơn. Đó chỉ là một chuỗi phản ứng mà đã ép mặt đất nghiêng đi và trượt vào nước vài mét.
Dù vậy, nơi trú ẩn của họ vẫn còn đang nổi.
Sunny chậm trễ nhận ra bản thân cơ bản là đang nằm trên người Nephis. Tay chân họ quấn quýt vào nhau, và cả hai bám đầy bụi đá. Khó khăn hô hấp, cậu chậm rãi đẩy bản thân rời khỏi và đứng dậy. Vài giây sau đó, cô cũng làm vậy.
Đứng ngơ ngác trên cái hố mới hình thành, Sunny và Nephis nhìn xuống với gương mặt ảm đạm.
Trại của họ, nơi họ đã có nhiều đêm yên bình, đã không còn.
Tệ hơn nữa, hòn đảo hắc ám đang cho thấy dấu hiệu tan vỡ. Hôm nay đã chỉ là một phần ở trung tâm, nhưng mà trong tương lai sẽ có thêm nhiều sự sụp đổ nữa. Đến sau cùng, cả bộ mai sẽ vỡ vụn, khiến họ bị bỏ rơi và lạc lối trong biển sinh vật chết chóc.
Sau gần một tháng yên ình, họ cuối cùng đã đến một khủng hoảng thật sự.
Sunny và Nephis nhìn nhau, không biết nên nói gì.
Sau một lúc cậu phá vỡ sự im lặng:
“Chúng ta cần rời khỏi hòn đảo này.”
Nephis im lặng một giây.
“Đúng vậy. Nhưng mà bằng cách nào?”
Sunny nhìn đi với biểu hiện âm u. Cậu không biết. Cũng không phải họ đã không chuẩn bị cho tình hình không thể tránh khỏi này – họ đã cố gắng nghĩ ra một kế hoạch có thể dùng vài chục lần.
Nhưng mà, không có kế hoạch nào để nghĩ ra cả.
Rắn Lam vẫn đang chờ đợi họ trong nước, và Bướm Hắc Ám vẫn thống trị trên bầu trời. Tệ hơn nữa, nhiều sinh vật khác đang rình mò ở nước xung quanh, bao gồm những bầy nhuyễn thể ghê gớm.
Nếu như hòn đảo này chìm, họ sẽ chết.
Nếu nó không chìm, thì Rắn Lam rồi sẽ bị giết, và họ sẽ bị cắn nuốt bởi con bướm kia hoặc là Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại nào khác.
Có vẻ như không có lối thoát nào cả.
Nhìn chăm chú vào cái hố đầy đá vụn, Sunny thở dài.
‘Bây giờ...bây giờ, nó cuối cùng mới cảm giác như một Ác Mộng thật sự.’
Một nụ cười buồn bã hiện lên mặt cậu.