Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1274: Giờ Phút Sự Thật



Chương 1274: Giờ Phút Sự Thật

Bảy mặt trời đang thắp sáng trên bầu trời lam.

Sunny đang ngồi gần dốc đảo, nhìn chằm chằm vào dòng nước. Mắt cậu u ám và mệt mỏi. Trại tạm thời của họ đã bị phá hủy, cậu cảm giác vô gia cư kì lạ. Tệ hơn nữa, cả cậu lẫn Nephis đều không thể nghĩ ra biện pháp nào cho vấn đề chết người trước mắt mình.

Họ đã cân nhắc nhiều thứ.

Mỗi Ký Ức mà họ có đã được quan sát và kiểm nghiệm, nhưng mà không có thứ gì, hay là sự kết hợp của thứ gì, đưa ra một lối thoát khỏi tình huống nguy ngập này. Khả năng tốt nhất mà họ có thể hi vọng là kéo dài thời gian ở lại trên bộ mai của Rùa Đen này một chút.

Họ có thể dùng Định Hình Hắc Ám để cố chữa trị những vết nứt trên bộ mai đá. Cũng có những biện pháp khác không đáng tin cậy bằng...nhưng mà đó tối đa cũng chỉ tranh thủ được cho họ vài ngày mà thôi.

Có những Ký Ức khác mà họ có thể dùng để cố trốn thoát. Nhưng mà một cố gắng như vậy gần như là tự sát. Những Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại canh gác cả dưới nước và trên trời không phải thứ mà họ có thể chạy khỏi.

...Rồi, có những cái Bóng của Sunny.

Cậu đã từng cho rằng Thánh là cơ hội tốt nhất họ có để giết Rắn Lam. Nhưng mà, sau khi chứng kiến con thú điên kia chiến đấu, cậu không cho rằng hiệp sĩ trầm mặc có khả năng thực hiện kì công đó nữa. Không chỉ vì cô không thể vào nước, mà còn vì kế hoạch cường hóa cô với cả bóng tối và lửa trắng đã bị bóp nát.

Thánh...ko thể nhận được sự ban phước của lửa. Hay nên nói là cô không được hưởng toàn bộ lợi ích từ nó.

Những sự cường hóa đã có hiệu quả hoàn hảo ở trong tầng hầm cậu trước khi Chiến Dịch Góc Nam bắt đầu, nhưng mà Thánh đã trải qua một sự biến đổi căn bản kể từ đó. Cô bây giờ là một Ác Quỷ mà có cơ thể và linh hồn được thẩm thấu nguyên tố hắc ám. Và trong lúc hắc ám đích thực bằng cách nào đó phối hợp hiệu quả với những cái bóng của Sunny, nó lại không chịu chấp nhận ánh sáng của Neph.

Thánh có thể dùng cái này hoặc cái còn lại, chứ không thể cả hai. Dù sao đi nữa, kết quả nói chung là không mạnh mẽ như Sunny vốn đã tưởng tượng.

Họ có thể ban sức mạnh của ngọn lửa bóng tối cho Ác Quỷ Vượt Giới Hạn còn lại. Tiếc là, Tiểu Yêu còn lâu mới là một chiến binh đáng gờm như là Thánh. Hơn thế nữa...thằng khốn nhỏ con kia đang hôn mê.

Nó ăn no đến hôn mê.

Con quỷ nhỏ gầy gò cuối cùng đã ngừng lại việc cắn nuốt bạc hoen ố và rơi vào giấc ngủ say. Sunny có cảm giác là sau khi đống kim loại huyền bí kia được hoàn toàn tiêu hóa, con quỷ tham ăn của cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng mà không thể nào biết được việc đó sẽ mất bao lâu, nên cậu đã cho Tiểu Yêu quay trở lại ngọn lửa đen nuôi dưỡng bên trong linh hồn mình để hoàn tất quá trình tiến hóa trong yên bình.

Nói chung, Tiểu Yêu bây giờ là vô dụng.

Ác Mộng cũng tương tự. Chiến mã hắc ám đã trung thành canh gác những giấc mơ của họ và đã khuất phục không ít, nhưng mà nó vẫn chỉ là một Khủng Bố Thức Tỉnh. Kể cả nếu con ngựa đen có thể mở khóa Kĩ Năng Khủng Bố, thì nó vẫn không phải đối thủ của một Quái Thú Vĩ Đại...đừng nói đến một Quái Vật Vĩ Đại như là Bướm Hắc Ám.

Nên, Sunny và Neph không có dụng cụ gì có thể giúp họ thoát khỏi bộ mai của Rùa Đen cả.

...Đó là tại sao Sunny đang ngồi không trên đá lạnh lẽo nhìn chằm chằm không mục tiêu về phía nước.

Nước... không đục như trước đó. Màu đỏ sống động đã giảm đi, trở thành màu hồng nhạt. Rùa Đen dù sao cũng chỉ có nhiêu đó máu, và đến bây giờ, đa số đã tiêu tan vào dòng chảy vô tận của Dòng Sông Vĩ Đại.

Trong lúc cậu nhìn theo, nước đột nhiên sủi bọt, và cái đầu rắn khổng lồ dâng ra từ bên dưới. Một ánh mắt quen thuộc xuyên thủng cậu, tràn đầy sự căm ghét và điên dại.

Rắn Lam...trông không quá tốt. Cũng như cái xác của Rùa Đen, thứ mà đã từng có vẻ khổng lồ và không thể phá hủy, bây giờ là đáng thương hại và trống rỗng, con Quái Thú Vĩ Đại cũng ở trong tình trạng nguy hiểm.

Một con mắt mờ đục của nó đã mất, bị thay thế bởi một cái lỗ máy. Nửa cái răng nanh đáng sợ đã bị rạn nứt hay tan vỡ. Cả đống tảng thịt thiếu mất trên cổ nó, để lộ thịt đỏ và xương trắng.

Vậy mà... Rắn Lam vẫn không chùn bước. Nó vẫn như vậy. Cơn thịnh nộ của nó vẫn vậy, cơn đói của nó vẫn vậy, và quyết tâm điên khùng muốn giết hai nhân loại vẫn vậy.

Quái Thú Vĩ Đại nhìn chăm chú Sunny, và Sunny nhìn chăm chú Quái Thú Vĩ Đại.

“Mày đúng là kiên trì hử?”

Giọng nói cậu nghe nghiệt ngã và khàn khàn.

Sunny giữ im lặng một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng:

“Nhưng mày thì biết gì chứ? Mày cho rằng mày đặc biệt lắm sao? Tao cũng biết thịnh nộ vậy. Tao cũng biết cơn đói. Tao cũng biết điên khùng! Ồ...và tao cũng đã giết không ít sinh vật mạnh mẽ hơn tao.”

Một nụ cười hắc ám hiện lên mặt cậu.

“Mày là ai mà dám nhìn tao chằm chằm như vậy hả, đồ quái thú? Tao là Lạc khỏi Ánh Sáng, kẻ được sinh ra từ bóng tối. Tao là người thừa kế chính đáng của từ vong và đứa con hoang của định mệnh. Mỗi nơi tao đến, đổ nát theo sau. Nếu mày có bất cứ lý trí gì, thì mày đã bỏ chạy ngay khi nhìn thấy tao.”

Cậu hơi rùng mình, rồi thở dài.

“A...nhưng giờ thì trễ rồi. Đúng là đáng tiếc.”

Đứng sau cậu, Tội Lỗi An Ủi bật cười với sự ghét bỏ.

“Wow. Đúng là nói năng hùng hồn ha! Mày học lớp tám hả? Trẻ trâu vừa thôi.”

Không để ý đến bóng ma kia, Sunny nhìn đi và đứng dậy.

Chỉ có một cách để rời khỏi hòn đảo. Cậu đã biết từ một lúc lâu, nhưng mà miễn cưỡng không muốn thừa nhận.

Tuy nhiên, không còn thời gian để tự lừa dối bản thân nữa. Bây giờ, đã đến giờ phút cho sự thật, cho dù nó có xấu xí và tồi tệ đến mấy.

Đi qua khung cảnh đổ nát của hòn đảo hắc ám, Sunny tìm đến Nephis. Bất chấp mọi thứ, cô vẫn đang luyện kiếm...thanh kiếm chết chóc, và chủ nhân của nó, cả hai đều xinh đẹp.

Thế giới của Dòng Sông Vĩ Đại cũng chết chóc và xinh đẹp.

Cảm nhận được cậu đang đến gần, Nephis ngừng lại và nhìn sang cậu với biểu hiện bình tĩnh. Sunny hít một hơi sâu trước khi đi đến cạnh cô, nhìn vào mắt cô.

“Tôi có việc cần nói.”

Cô chậm rãi gật đất.

“Chuyện gì?”

Sunny im lặng một giây, rồi đưa tay cho cô.

“Đưa tôi ngọn lửa của cô. Toàn bộ.”

Nephis hơi cau mày, một tia lo lắng hiện lên trong ánh mắt xám ấn tượng của cô.

“Tại sao?”

Cậu nhìn cô không nói gì một lúc, suy nghĩ.

Sunny đã nói với con rắn già kia rằng sự đổ nát theo chân cậu khắp nơi. Nhưng mà, thật sự thì, phần lớn thời gian, cậu mới là người đi theo đổ nát. Hai người họ đi theo lẫn nhau, không thể tách rời, như một cái bóng và ngôi sao chiếu ra nó không thể tách rời.

Họ đúng là một cặp đáng thương hại.

Sau một lúc, cậu khiến tinh thần mình cứng như thép.

“Bởi vì tôi sẽ giết con Rắn Lam.”