Chương 1305: Nhà Chia Tay
“Đây...là Nhà Chia Tay. Điểm xa nhất của Dệt nếu đi về phía thượng nguồn.”
Giọng nói của Ananke nghe ảm đạm không như thường.
‘Nhà Chia Tay...’
Sunny quan sát hòn đảo nhân tạo và kiến trúc xây dựng trên nó, rồi quay sang bà lão và hỏi:
“Đó...là cối xay gió?”
Bà gật đầu.
“Đúng vậy, thưa Ngài. Tòa tháp thu hoạch năng lượng của gió để duy trì hòn đảo.”
Ananke im lặng một giây, rồi nói thêm:
“Những thành phố của Dòng Sông Vĩ Đại thật ra là giống với một đội thuyền vậy, mỗi cái bao gồm nhiều thuyền thành phố – vài cái nhỏ như cái này, vài cái là rộng vài chục cây số. Chúng đôi lúc di chuyển, nhưng chủ yếu là ở yên một nơi. Nhưng mà không có gì neo con thuyền vào Dòng Sông Vĩ Đại cả.”
Nephis nhướng mày.
“Dòng Sông Vĩ Đại sâu đến mức không neo nào có thể xuống đến đáy nó?”
Ananke lắc đầu.
“Không phải Dòng Sông Vĩ Đại quá sâu, mà là đáy của nó không tồn tại. Ít nhất thì chưa từng có ai đến được nó...nên, chúng ta đã phải tìm những iện pháp khác.”
Bà chỉ về phía những cánh quạt của cối xay gió khổng lồ.
“Có nhiều biện pháp để khiến một thuyền thành phố chống lại dòng chảy, từ tầm thường đến ma thuật. Nhà Chia Tay...hai người không thể nhìn thấy từ đây, nhưng mà có một bánh xe nước to lớn ở phía sau đảo, liên tục đẩy nó về trước ở cùng tốc độ mà Dòng Sông đẩy nó ra sau. Cơ cấu chủ yếu là hoạt động dựa trên lực của bản thân dòng nước, nhưng mà cối xay gió cũng giảm đi gánh nặng đó đáng kể.”
Bà thở dài.
“Cơ cấu của hòn đảo bây giờ đã muốn sụp đổ...ta đã cố gắng sửa chữa nó tốt nhất có thể, nhưng mà kiến thức của ta là không đủ để giữ cả một thành phố không đổ vỡ. Mà dù sao thì cũng không còn quá nhiều ý nghĩa để làm vậy.”
Sunny và npehis nhìn cối xay gió hắc ám kia, cảm giác trầm trồ. Hòn đảo trước mặt họ thật ra là một sáng chế từ sự tài tình phi thường của nhân loại – một thành phố trôi nổi mà dùng gió và năng lượng từ Dòng Sông Vĩ Đại để chiến đấu chống lại dòng chảy thời gian.
Kể cả bây giờ khi mà những người của Dệt đã không còn, nó vẫn đẩy về phía trước, không chịu trở thành một thứ trong quá khứ.
Con thuyền nhỏ đến gần hòn đảo trong sự im lặng trang nghiêm. Trong lúc nó đến gần hơn, Ananke thả ra gió trong cánh buồm, điêu luyện dẫn con thuyền vào cảng, và cột nó vào cầu cảng với một sợi dây.
Ba người họ rời khỏi con thuyền nhỏ lần đầu tiên trong một thời gian dài.
Cảm nhận tấm gỗ của cầu càng dưới chân mình, Sunny tận hưởng việc mặt đất dưới chân mình không hề lung lay và bước đi vài bước. Cậu lúc lắc như người say xỉn trong vài bước đầu, rồi lấy lại thăng bằng.
Trong lúc cậu duỗi tay chân, Nephis nhìn quanh và hỏi:
“Nhà Chia Tay...tại sao nơi này lại có cái tên đó?”
Ananke hơi mỉm cười trong lúc đi về phía sảnh đá, và ra hiệu cho họ theo sau.
“Đây là nơi ở phía thượng nguồn nhất của Dệt. Hai người đã biết cơ thể của những người Sinh Ở Sông như ta là không già đi...nhưng mà, nhân loại là không được tạo ra để bất tử. Nếu một người sống quá lâu và linh hồn họ trở nên quá mệt mỏi, thì họ sẽ muốn nghỉ ngơi trong vòng tay của Bóng Tối.”
Bà lão quay người lại và nhìn con thuyền nhỏ của mình, đang cột vào cầu cảng của Nhà Chia Tay.
“Khi việc đó xảy ra, người rời khỏi sẽ đến Nhà Chia Tay. Những người yêu thương họ cũng sẽ đến, để nói lời từ biệt. Họ chuẩn bị một bữa tiệc và ăn mừng. Khi mọi thứ hoàn thành, người Sinh Ở Sông mệt mỏi kia sẽ rời thuyền đi đến hành trình cuối cùng của họ. Họ đi thuyền ngược dòng, lên phía thượng nguồn...đến khi họ đến tận cùng tuổi thọ và qua đời. Cách này hay cách khác.”
Ananke im lặng một lúc, rồi đăm chiêu nói thêm:
“Thật ra, ta cũng đã cân nhắc một hành trình như vậy, trước khi nhận được một giấc mơ về việc hai người sẽ đến. A...trớ trêu, ta rốt cuộc đã lặp lại toàn bộ những bước đó, chỉ ngừng lại ở bước cuối cùng. Cảm giác rất kì lạ, khi quay trở lại Nhà Chia Tay từ phía thượng nguồn mà vẫn còn sống.”
Bà bật cười và lắc đầu:
“Thật ra thì, có hai ngôi Nhà như này. Cái còn lại là nằm ở điểm xa nhất về phía hạ nguồn của Dệt...toàn bộ những thành phố khác của nhân loại trên Dòng Sông Vĩ Đại đều là như vậy, ta tưởng tượng vậy. Nhà Thấp là dùng cho những người mà không nhận được một lựa chọn, và chết một cái chết chưa phải lúc. Cơ thể họ, nếu có thể thu hồi, được thả xuôi dòng, để quay trở lại Cửa Sông – nguồn gốc của mọi thứ. Đương nhiên, tất cả những Người Ngoài đều rời đi hành trình cuối cùng của họ từ Nhà Thấp.”
Sunny nghiêng đầu, suy nghĩ. Nếu những cơ thể của toàn bộ Người Ngoài đã chết đều được thả xuôi dòng, và Cửa Sông là nguồn gốc của Ô Uế...đó có phải cách mà Dusk cùa Thất Sủng đã trở thành một Sinh Vật Ác Mộng? Hay là cô ta đã bị Hắc Hóa trước, rồi mới được chôn cất trên sông? Dù sao thì, cô ta đã mặc một tấm vải liệm khi hai người họ gặp nhau.
‘Là bạn hay địch đây?’
Ananke thở dài.
“Thưa Ngài, thưa Cô...chúng ta sẽ qua đêm ở nơi này. Ta sẽ thu lấy vài đồ dùng ta chứa ở trên đảo này, và vào buổi sáng, chúng ta sẽ tiếp tục đi đến Dệt. Sẽ có nhiều đồ tiếp tế để hai người có thể mang đi xuôi dòng ở đó, nên ta hi vọng hai người không ngại.”
Sunny cảm thấy qua đêm ở một nơi gọi là Nhà Chia Tay là hơi bất lành, nhưng mà cậu sẽ không từ chối một đêm ngủ trên đất cứng cáp, với một mái che trên đầu, chỉ vì mê tín.
Hơn thế nữa, trong lúc cậu và Nephis đã nghỉ ngơi thoải mái trên đường, Ananke chủ yếu đã thức giấc, điều khiể con thuyền và ngăn không cho thứ gì nguy hiểm xảy ra với họ. Bà cũng cần phải nghỉ ngơi.
Cậu gật đầu.
“Đương nhiên. Bà dẫn đường đi.”
Bà lão gật đầu, và tiếp tục đi về phía đại sảnh.
Những bước chân của bà nhẹ nhàng và sung sức.
Đến khi bảy mặt trời ngã vào dòng sông, ba người họ đã ở trong Nhà Chia Tay. Bên trong của đại sảnh là xinh đẹp và trang nghiêm, nhưng cùng lúc cũng khiêm tốn kì lạ – những người tôn thờ Weaver đã không phải một quốc gia thịnh vượng.
Nhìn về cách bài trí bên trong sảnh đá, Sunny có thể nhìn ra rõ ràng đâu là thứ trang trí nhận được từ những Người Ngoài nguyên gốc, những người mà đã đến từ thế giới Mộng Ảo, và thứ nào là được tạo ra bởi những hậu duệ Sinh Ở Sông của họ.
Bất chấp việc là những nghệ nhân chuyên chú và chân thành, những người Sinh Ở Sông rõ ràng là kém tinh xảo hơn những tổ tiên của họ, chưa kể đến họ cũng cực kì giới hạn về mặt tài nguyên.
Thật ra thì, cậu ngạc nhiên bởi vài thứ mà đã nhìn thấy...gỗ mà con thuyền nhỏ của Ananke và cầu càng của Nhà Chia Tay được xây ra từ chẳng hạn. Nó đến từ đâu? Những trái cây mà bà đã cho họ ăn nữa. Không có đất ở đâu trong Dòng Sông Vĩ Đại cả, nên làm sao có thể có cây cối? Làm sao có bột để làm bánh, và lá trà để pha trà?
Tò mò, cậu hỏi bà lão về việc đó. Bà mỉm cười:
“Cây cối? Có vài cái. Có những khu vườn và cánh đồng trôi nổi ở Dệt. Chúng đương nhiên là không quá to, bởi vì bề mặt của thành phố là có hạn. Nên...chúng ta chỉ có thể ăn trái cây, bánh mì, và cơm vào những dịp đặc biết. Phần lớn thời gian trong năm, những Người Ở Sông chỉ ăn thứ mà Sông mang lại.”
Sunny cúi xuống, đột nhiên cảm thấy tội lỗi. Vậy ra những thức ăn ngon lành mà cậu và Nephis đã thưởng thức là thứ mà bản thân Ananke đã không thường xuyên được nếm.
Họ hiện tại đang ở trong một căn phòng tương đối nhỏ hơn của Nhà Chia Tay, bà lão đang chuẩn bị nấu nướng cho họ một bữa tối muộn. Cậu đã khá ỷ lại vào việc cho phép bà ta chăm sóc họ...chủ yếu là vì được một người tử tế và tối bụng nuông chiều là rất tuyệt vời, nhưng mà cũng vì Ananke khăng khăng đến kì lạ về việc chăm sóc Sunny và Nephis tận tụy nhất có thể.
Nhưng mà, cậu đột nhiên muốn một thứ gì khác xảy ra vào hôm nay.
Đi về phía bà lão, cậu nhẹ nhàng đẩy bà ra khỏi cái bàn nơi có đủ loại nguyên liệu đang chờ đợi để được chuẩn bị và nấu nướng.
“Đi nghỉ ngơi đi Ananke. Tôi sẽ lo liệu mọi thứ.”
Bà nhìn cậu với ánh mắt mở to.
“Nhưng, thưa Ngài...”
Sunny kiên quyết lắc đầu.
“Không nhưng nhị gì cả! Bà không cần nấu ăn. Hôm nay, ngài này sẽ nấu cho bà thay vào đó.”
Ném một ánh mắt đánh giá về phía những nguyên liệu, cậu nhếch mép mỉm cười và nói thêm:
“Bà biết không hả? Tôi đang định là giàu bằng cách mở một nhà hàng trong tương lai.”
Rồi, cậu ngừng lại một giây, gãi đầu, và chỉ về phía Nephis...người mà nhìn cậu bằng ánh mắt mơ hồ để đáp lại.
Sunny mỉm cười sáng lạn.
“Và đó...là đầu bếp ngôi sao của tôi. Lại đi giúp ông chủ nhà hàng nào, bếp trưởng! Cô không muốn bị sa thải trước cả khi nhà hàng khai trương, đúng không hả?”
[Lời Tác Giả: Chào mọi người :] Tôi có tin tốt và xấu. Tin tốt là tôi đã được mời tham dự Tuần Lễ Văn Học Mạng ở Thượng Hải. Nên, sau gần hai năm bị xiềng xích vào laptop trong một tầng hầm tăm tối, con quỷ nhỏ ra chương...ý tôi là, tác giả trang nghiêm này cuối cùng sẽ lại thấy mặt trời! Tin xấu là vì vấn đề đi lại và tham gia hội nghị, tôi sẽ không thể theo lịch trình ra chương thông thường của mình. Nên, kể từ hôm nay và đến khoảng ngày mười tháng mười hai, sẽ chỉ có một chương mỗi ngày. Tôi biết là mọi người cũng mắc chứng nghiện chương nghiêm trọng y như tôi, nhưng mà chúng ta cần phải mạnh mẽ vào những thời gian thử thách này...Chúc vui vẻ!]