Chương 1306: Con Đường Thăng Hoa
Sunny không thật sự có thể cho Ananke thưởng thức thức ăn của thế giới thức tỉnh, vì cậu thiếu đi nguyên liệu. Cậu thậm chí không thể nấu vài món kinh điển của quân đội, những món mà chủ yếu dựa vào khẩu phần kem tổng hợp theo những cách sáng tạo.
Nhưng mà, cậu và Nephis vẫn đã có thể làm ra một bữa ăn ngon lành – dù sao thì, họ là người Thức Tỉnh, và người Thức Tỉnh là những chuyên gia đỉnh cao trong việc biến thịt quái vật thành đủ loại món ăn ngon lành.
Thật ra thì, ẩm thức Thức Tỉnh là đa dạng không kém gì mức độ hạn chế của những nguyên liệu cơ bản. Có vài kĩ năng cơ bản mà ai cũng học, nhưng mà mỗi Thành Thị và vùng trong thế giới Mộng Ảo đều thêm vào những hương vị của riêng mình vào truyền thống. Nên, mỗi đầu bếp Thức Tỉnh, theo một cách, đều là độc nhất.
Lấy Sunny làm ví dụ...kĩ năng cơ bản của cậu đã được Thầy Julius dạy. Vì Thầy Julius neo ở Bastion, nấu nướng của Sunny nhận được một chút truyền thống của Bastion. Sau đó, nó bị ảnh hưởng bởi những mùi vị mà gia tộc Bất Diệt Hỏa truyền xuống cho Nephis và rồi thêm vào những thói quen ứng biến của những người Ngủ ở Thành Phố Hắc Ám.
Sau đó, cậu đã hấp thụ những truyền thống địa phương ở Đảo Xiềng Xích, cũng như học này nọ từ những người Thức Tỉnh của chính phủ ở Nam Cực. Vì không có người Thức Tỉnh nào khác mà có tay nghề nấu nướng với chính xác sự kết hợp này, mùi vị của những món ăn mà Sunny nấu cũng là độc nhất.
...Không lâu sau đó, căn phòng lấp đầy với mùi thơm ngon lành. Bữa ăn mà họ chuẩn bị không phải là thứ bắt mắt nhất, nhưng mà mùi hương của nó thì đúng là mời gọi. Thịt có vừa đủ độ nướng bên ngoài, còn bên trong thì vẫn mọng nước. Nó đã hấp thụ gia vị và nhiệt độ từ than, trở nên đủ mềm để tan chảy trên lưỡi.
Dù vậy, nó không trông quá đẹp...người Thức Tỉnh không thật sự quan tâm đến việc bài trí, vì những bữa ăn của họ thường là vội vàng trong lúc trông chừng những sinh vật mà có thể rình mò gần đó.
Ít nhất là lúc này có vài món ăn phụ.
Ananke nếm món ăn mà họ đưa cho bà với sự cẩn trọng được che giấu tỉ mỉ, nhưng rồi, mắt bà rộng ra. Ném một ánh mắt nhanh chóng về phía Sunny và Nephis, bà chần chừ vài giây, rồi tấn công thức ăn như một cơn sói đói.
Sunny mỉm cười.
‘Vậy mới tốt hơn chứ...’
Đây là khác hẳn lúc họ vừa mới bắt đầu hành trình cùng nhau, khi mà cậu gần như phải ép bà ta ăn một cái bánh nhỏ bé. Khẩu vị của bà lão không còn khiến cậu lo lắng nữa.
‘Nói vậy...tại sao bà ta bất ngờ đến vậy chứ? Hừ? Mình trông không giống một người mà có thể nấu ăn hay sao?’
Sunny nhăn nhó.
Ừ thì...có lẽ đó là vì cậu là người đã khoe khoang bản thân đã không ăn gì ngoài thịt thối rữa trong cả một tháng. Cũng chỉ công bằng nếu người ta nghi ngờ vị giác của cậu sau khi nghe những thứ như vậy. Dù vậy...
‘Mình tốt hơn nên nhờ Aiko làm quảng bá khi mình mở nhà hàng. Và, ờ...có lẽ là viết một danh sách hướng dẫn mình thứ gì nên nói và thứ gì không nên...’
Cậu có thể có cửa hàng và nhà hàng trong cùng nơi. Khách hàng sẽ đến mua sắm Ký Ức, rồi ăn một bữa để mừng việc mua sắm đó. Và cậu sẽ nhận được tiền từ cả hai!
Cười cười, Sunny tập trung vào phần đồ ăn của mình.
Nhanh chóng, họ ăn xong bữa khuya và chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhà Chia Tay bao gồm sảnh nghi lễ chính, vài sảnh nhỏ hơn, và vài phòng cho những người rời khỏi và người thân của họ ngủ trước khi nói lời từ biệt cuối cùng.
Nên, Sunny và nehis đang tận hưởng việc ngủ trên những cái giường đàng hoàng đêm nay, lần đầu tiên kể từ khi họ rời khỏi thủ đô công hãm để tham gia Trận Chiến Đầu Lâu Đen.
Nhưng mà, trước lúc đó, cả ba người họ ở lại quanh bàn ăn, uống trà và tạn hưởng sự ấm áp sảng khoái của nó.
Bất chấp sự nghiêm nghị của nơi này, bầu không khí là nhẹ nhàng và vui tươi. Khó để không tận hưởng những thứ đơn giản như này sau nhiều tháng ở nơi hoang dã.
Có lẽ tâm trạng thoải mái này là thứ mà đã khiến Sunny hỏi một câu hỏi mà cậu đã chần chừ không hỏi từ một lúc. Đặt cốc trà xuống, cậu liếc nhìn về phía bà lão và hỏi:
“Ananke...tôi có thể hỏi Cấp Bậc của bà gì không?”
Bà tò mò nhìn cậu.
“Cấp Bậc của ta? Đương nhiên rồi...ta đã Vượt Giới Hạn không cách đây quá lâu, thưa Ngài.”
Sunny chậm rãi gật đầu. Cậu vốn có nghi ngờ rằng Ananke là một tồn tại với sức mạnh vĩ đại hơn nữa, nhưng mà sau khi biết về bà nhiều hơn và nghe nói về định mệnh của Dệt, ấn tượng của cậu thay đổi.
Cảm giác hơi kì lạ, khi gặp một người Thức Tỉnh mà là hai trăm tuổi, nhưng chỉ mạnh mẽ ngang ngửa người như Thánh Tyris...không tính đến những Lãnh Chúa Xích bất tử. Ma Pháp đã buông xuống thế giới thức tỉnh mới chỉ nửa thế kỷ mà thôi, nhưng mà họ đã có những vị Thánh và cả Đế Giả.
Nhưng mà, nó hợp lý...những cư dân nguyên bản của Cõi Vĩ Đại đã không bị nguyền rủa với một người thầy tàn nhẫn như là Ma Pháp Ác Mộng. Họ cũng không được hưởng lợi từ sự dẫn dắt tàn nhẫn và một nhu cầu trí mạng thăng hoa hoặc chết.
Thậm chí Ananke, người mà là một nữ tư tế của Ma Pháp và được ban cho vài năng lực của nó, cũng không biết gì về những Ác Mộng.
Không có Ác Mộng...làm sao những người cổ đại thậm chí có thể Thức Tỉnh cơ chứ?
Đó là thứ mà Sunny đã tò mò một thời gian dài. Thật ra, cậu biết rất ít về cách những người Thức Tỉnh làm bất cứ gì mà không có Ma Pháp.
Cậu hơi nghiêng ra trước và hỏi, giọng nói đầy tò mò:
“Làm sao người ta có thể Vượt Giới Hạn?”
Ananke ngạc nhiên nhìn cậu.
“Ngài không biết sao?”
Sunny lắc đầu.
“Tôi đương nhiên biết cách người ta Vượt Giới Hạn – trong tương lai, khi Ma Pháp Ác Mộng điều khiển tất cả những vấn đề đó. Nhưng tôi không biết cách mà người ta vươn lên sức mạnh vĩ đại hơn trước khi có nó.”
Nephis cũng chăm chú lắng nghe.
Bà lão mỉm cười, im lặng một chút, rồi suy tư nói:
“...Mặc dù kiến thức của ta là có hạn, ta sẽ cố gắng giải thích tốt nhất có thể. Để xem nào...bước đầu tiên, đương nhiên, là Thức Tỉnh. Để Thức Tỉnh, một người cần phải có được điều khiển đối với hồn tinh của họ, và dùng sự điều khiển đó để hình thành hồn tâm.”
Sunny chớp mắt.
“...Theo thứ tự đó?”
Ananke có vẻ không hiểu câu hỏi.
“Tự nhiên rồi. Làm sao người ta có thể hình thành tâm mà không có khả năng điều khiển hồn tinh? Nó như là cố xây nhà mà không có gạch vậy. Đúng là có vài sinh vật hùng mạnh mà ra đời với hồn tâm đã hình thành sẵn, và phải học cách vận dụng tinh túy trong lúc chúng trưởng thành. Nhưng mà phần lớn là sinh vật khi sinh ra là Ngủ Say, giống như nhân loại chúng ta vậy.”
Bà ngừng lại một giây.
“Học cách điều khiển tinh túy là khó khăn nhất. Hình thành tâm cần thời gian và nỗ lực, nhưng mà miễn sao người ta có kiến thức, việc thành công cơ bản là đảm bảo. Ừ thì...đương nhiên là vài người vẫn thất bại, và chết sau khi linh hồn họ sụp đổ.”
Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau.
Vậy là...những người Thức Tỉnh cổ đại Thức Tỉnh theo thứ tự ngược lại với những người hiện đại, người của thời đại cậu hình thành hồn tâm sau Ác Mộng Đầu Tiên và có được khả năng điều khiển tinh túy sau khi sống sót hành trình đầu tiên đến thế giới Mộng Ảo. Đó là cách mà Ma Pháp sắp xếp mọi thứ.
‘Thú vị.’
Nephis uống một ngụm trà và hỏi, giọng nói mang chút tò mò:
“Vậy thì làm sao người ta có thể học cách điều khiển tinh túy?”
Người Thức Tỉnh của thế giới thức tỉnh nhận được khả năng cảm nhận tinh túy từ Ma Pháp. Kiến thức tự nhiên cho cách điều khiển nó cũng được tặng cho họ...chỉ mất thời gian và rèn luyện để biến sự điều khiển đó thành một kĩ năng thực dụng.
Đa số nhận được những món quà đó sau khi Thức Tỉnh, còn Nephis thì đã phải bắt kịp sau khi trở thành một Bậc Thầy.
Ananke suy nghĩ vài giây.
“Đó...không có một biện pháp duy nhất nào để có được điều khiển hồn tinh cả. Thật ra thì, đó là một trải nghiệm độc nhất đối với nhiều người. Vài người dùng những năm dài ngồi thiền và khiến linh hồn họ hoàn hảo, rốt cuộc tiến vào trạng thái hòa hợp giữa tâm trí và linh hồn. Vài người đắm mình vào thế giới và thu thập hiểu biết về bản chất của những sinh vật sống, đi từ cõi này đến cõi khác. Vài người nghe theo những chỉ dạy của những chiến binh vĩ đại và rèn luyện cơ thể, thử thách bản thân thông qua sự khó khăn và chiến đấu. Vài người thậm chí nhận được sự khai sáng đột ngột trong khoảnh khắc khủng hoảng ghê gớm mà không có chút chuẩn bị nào cả.”
Bà chần chừ một chút.
“Nhưng mà, có một con đường mà bất kỳ ai cũng có thể đi – vừa là đơn giản nhất vừa là nguy hiểm nhất, cũng như tà ác nhất.”
Sunny nhướng mày.
“Và con đường đó là?”
Ananke thở dài.
“...Đó là hấp thụ hồn tinh mà đã Thức Tỉnh. Thông qua cách giết những người mà đã Thức Tỉnh, và cướp lấy mảnh hồn của họ.”
Gương mặt bà trở nên nghiệt ngã.
“Tinh túy Thức Tỉnh đã biến cách được điều khiển, nên khi nó trộn vào tinh túy của tồn tại Ngủ Say, nó sẽ thay đổi tinh túy kia...một chút. Hấp thụ đủ, thì tinh túy của người đó cũng sẽ Thức Tỉnh. Những thứ như vậy là đơn giản vào Thời Đại Anh Hùng, khi mà có nhiều Hắc Hóa rình mò khắp các cõi, và nhân loại phải chiến đấu với chúng để sống sót. Nhưng mà khi những thời đại thay đổi và có ít hơn quái vật để giết...vài nhân loại và sinh vật cao quý đã quay sang chém giết lẫn nhau.”