Chương 1307: Trước Ma Pháp Ác Mộng
Bà lão trở nên im lặng. Sunny và Nephis cũng ảm đạm. Quá dễ để tưởng tượng những hành động ghê tởm mà những kẻ thèm khát năng lực có thể gây ra trong một thế giới mà ban thưởng sức mạnh cho việc giết chóc.
Thật ra, chính sự tà ác đó có thể đã nuốt chửng thế giới thức tỉnh, khi hấp thụ tinh túy của nhân loại bị giết là dễ hơn nhiều săn lùng vô số Sinh Vật Ác Mộng. Nếu không nhờ có chính phủ và những người như Jet, những người duy trì trật tự và đè nén mặt tối hơn của xã hội Thức Tỉnh với nắm đấm sắt, thì tình hình đã trở nên nghiệt ngã từ lâu rồi.
Những gia tộc Truyền Thừa cũng đóng vai trò của họ, ngăn ngừa nhân loại ở thế giới Mộng Ảo rơi vào trạng thái vô luật lệ.
Sau một lúc, Sunny thở dài và lắc đầu.
“Vậy là...một khi hồn tinh Thức Tỉnh và người ta có thể điều khiển nó, thì bước tiếp theo là kiên nhẫn hình thành hồn tâm. Sau đó là gì?”
Ananke mỉm cười và chỉ vào ngực mình, nơi mà hồn tâm của nhân loại thường ở.
“Tích lũy sức mạnh. Vượt Bậc là một bước vượt lên trên bản chất trần tục của một người bằng cách cải thiện chất lượng của tinh túy của họ, và cả của cơ thể họ. Bước này có thể chậm chạp, nếu người ta tôi luyện cơ thể họ một cách tự nhiên, hoặc là nhanh, nếu họ cải thiện tinh túy của mình bằng cách hấp thụ tinh túy của những tồn tại mạnh mẽ hơn. Một khi hồn tinh đạt đến một sự thay đổi về chất, hồn tâm sẽ tái lập và trở nên mạnh mẽ hơn. Đương nhiên, điều đó cũng sẽ không xảy ra nếu không có sự chủ động tôi luyện.”
Sunny nghiêng đầu.
“Ờ...chính xác thì người ta làm gì để tôi luyện tinh túy của họ?”
Ananke cười.
“Đó không phải thứ mà ta có thể giải thích trong một cuộc nói chuyện! Có những biện pháp và kĩ thuật, kiến thức của việc đó được tích lũy qua vô số thế hệ và được dạy cho nhiều đệ tử qua nhiều năm tháng. Kể cả vậy, rất ít người có thể thành công. A...đương nhiên, toàn bộ những người thành công phải tìm đường đến Hồn Hải của mình trước đã. Không có khả năng tiến vào Hồn Hải, thì sẽ mất người ta nhiều kiếp người để Vượt Bậc kể cả với những kĩ thuật tôi luyện tốt nhất.”
Bà lắc đầu với một nụ cười.
“Ít nhất thì với nhân loại chúng ta là vậy. Vài sinh vật cao quý có những biện pháp riêng của chúng...chúng cũng có thể sở hữu nhiều hồn tâm, và bước đi trên con đường Thăng Hoa tự nhiên hơn.”
Sunny chớp mắt vài lần.
“Chờ đã...người ta phải học cách tiến vào Hồn Hải của họ?”
Bà lão gật đầu như không có gì lạ cả.
“Đương nhiên. Đó là...không có sự dẫn dắt của Ma Pháp Ác Mộng. Weaver đã ban cho những người trần tục chúng ta món quà mà có thể đẩy nhanh con đường Thăng Hoa, bao gồm sự tìm kiếm Hồn Hải của bản thân.”
‘Đó là...bất ngờ.’
Mọi người đã chỉ cho rằng khả năng đến được Hồn Hải là khả năng tự nhiên của mọi người Thức Tỉnh – bao gồm người Ngủ. Hóa ra là, đó là một thứ khác mà Ma Pháp đã phải đơn giản hóa cho nhân loại ở thế giới thức tỉnh.
‘Tàn nhẫn, không ngừng nghỉ, và...cực kì hiệu quả. Đó là cách làm của Ma Pháp.’
Sunny càng biết nhiều về Ma Pháp, thì cậu càng nhận ra nó là tài tình và tàn nhẫn đến như thế nào trong sự giúp đỡ...không, sự ép buộc người ta trở nên mạnh hơn, rồi mạnh hơn, rồi mạnh hơn nữa – đến khi họ hoặc là leo cao nhất có thể và cao hơn nữa, hoặc là chết.
Vì mục đích gì, cậu không biết.
Nephis thở dài.
“Vậy còn Vượt Giới Hạn?”
Ananke gật đầu.
“Vượt Giới Hạn là khác. Nó không chỉ là tích lũy...nó là một bước của sự biến đổi sâu sắc, nơi kẻ trần tục có được những chất lượng thần thánh đầu tiên. Hồn tinh phải trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, hồn tâm họ phải trở nên rộng lớn hơn nhiều. Quan trọng nhất, người Thức Tỉnh phải trở nên hòa hợp với thế giới và được nó công nhận. Linh hồn họ phải...vượt ra quá giới hạn của cơ thể và thẩm thấu, ở mức độ nhỏ, với thế giới. Nó...khó có thể giải thích bằng lời, tha lỗi cho ta.”
Sunny nghiêng đầu, suy nghĩ. Những lời của Ananke đúng là nghe rất mơ hồ và khó hiểu, nhưng mà cậu cảm giác bản thân hiểu được bà ta đang nói gì.
Giống như lúc Thánh Tyris xuất hiện và ánh mặt trời như thể thay đổi một chút, như thể mong muốn đến gần cô hơn. Bản thân thế giới có vẻ đáp lại người Vượt Giới Hạn, và đôi lúc thậm chí là bẻ cong theo ý chí của họ.
Nhưng mà rồi, nó cũng đáp lại vài người bên dưới Cấp Bậc Vượt Giới Hạn...như là Nephis, hay Jet, hay bản thân Sunny.
Đó là...kì lạ.
Ananke uống một ngụm trà và nói thêm, giọng nói sáng sủa:
“Đương nhiên, mối liên kết giữa một người Vượt Giới Hạn và thế giới là không toàn diện. Nên nói, đó là một sự liên kết đến một hoặc, rất hiếm khi, vài phương diện của thế giới...cho dù đó là nước, gió, bóng tối, ánh sáng, hay thứ gì đó khác hẳn. Và, vì vậy, bước quan trọng nhất một người Vượt Bậc phải làm ra để đạt đến Vượt Giới Hạn là thức tỉnh Phân Loại của họ.”
Sunny và Nephis mơ hồ nhìn nhau.
“Thức tỉnh Phân Loại của họ? Ý bà là gì?”
Bà lão ho lên.
“Ừm...nhưng đó chính xác là ý ta muốn nói? Người ta phải sở hữu một Phân Loại để Vượt Giới Hạn?”
Sunny xoa trán.
“Đợi đã...không phải toàn bộ người Thức Tỉnh đều sở hữu Phân Loại?”
Ananke bật cười.
“Đương nhiên là không rồi! Mỗi nhân loại Thức Tỉnh đều sở hữu tiềm năng nhận ra một Phân Loại, nhưng mà có nhiều người không bao giờ làm được. Thậm chí có lẽ là đa số. Nhưng mà, càng lên cao trên con đường Thăng Hoa, thì càng khó để đi xa hơn nữa mà không có được Phân Loại, cũng như Khiếm Khuyết. Vượt Giới Hạn mà không có chúng là bất khả thi.”
Thông tin đó thât sự là choáng váng. Cả Sunny và Nephis đều không thể nhanh chóng tiêu hóa nó. Thức Tỉnh mà không có Phân Loại? Có thứ như vậy?
Sunny cố nhớ đến mọi nhân loại mà cậu đã chiến đấu ở Ác Mộng Đầu Tiên và Thứ Hai. Toàn bộ họ đều cho thấy Kĩ Năng Phân Loại? Cậu thật sự không thể nhớ...hay nên nói, cậu không thể nói rõ chỉ từ kí ức của mình.
Còn Nephis thì cau mày và hỏi, giọng nói đầy suy tư:
“Tại sao chỉ có nhân loại sở hữu Phân Loại? Tại sao...sinh vật cao quý... không có chúng?”
Với những nhân loại của thế giới thức tỉnh, mọi thứ mà không phải nhân loại là một Sinh Vật Ác Mộng. Nhưng mà đương nhiên, Sunny đã biết từ lâu rằng sự thật không phải vậy. Có nhân loại, và có sinh vật – như là Thánh ban đầu hay là Ác Mộng.
Chỉ sau khi bị Hắc Hóa thì những “sinh vật cao quý”, như cách Ananke gọi chúng, mới trở thành thứ sinh vật kinh tởm kia. Vấn đề là chỉ có nhân loại ở thế giới thức tỉnh, trong lúc toàn bộ sinh vật trong thế giới Mộng Ảo đều đã bị hắc hóa. Đó là tại sao khái niệm về thứ mà không phải nhân loại, nhưng cũng không phải là Sinh Vật Ác Mộng, là khó chấp nhận.
Tuy nhiên...trong thời cổ đại, nhân loại và những sinh vật cao quý sống cạnh nhau. Cho dù vậy, sự khác biệt giữa họ vẫn vậy – nhân loại chỉ có thể tăng Cấp Bậc, nhưng mà sở hữu Phân Loại, còn sinh vật cao quý thì có thể tăng cả Cấp Bậc lẫn Lớp, nhưng mà không có Phân Loại của riêng mình.
Nên, câu hỏi mà Neph vừa hỏi đúng là thú vị.
Ananke mỉm cười.
“Tại sao ư, đó là vì những sinh vật cao quý được tạo ra bởi những vị thần, còn nhân loại chúng ta thì không.”
Sunny chớp mắt.
‘Hở?’
cậu biết rằng tạo ra sinh vật sống là quyền lực mà chỉ những vị thần có được – đó là tại sao việc Nether tạo ra Thánh và những đồng loại của cô là đáng kinh ngạc đến vậy.
Bây giờ, cậu biết được toàn bộ sinh vật là kết quả của quyền lực đó của thần.
Nhưng mà ý của Ananke là gì khi nói nhân loại thì không phải vậy?
Phát hiện sự mơ hồ của cậu, bà bật cười.
“Nhân loại không được tạo ra bởi ai cả, thay vì vậy chỉ xuất hiện từ cùng thứ mà thần được sinh ra từ. Chỉ là...nếu như những vị thần là ngọn lửa, thì nhân loại chúng ta là những tia lửa nhỏ bé mà bắn ra từ một đám lửa đang chết đi. Dù sao đi nữa, chúng ta đến từ một nguồn gốc. Đó là tại sao toàn bộ nhân loại sở hữu tiềm năng trở nên thần thánh, cũng như khả năng thức tỉnh Phân Loại. Đó là tại sao con đường Thăng Hoa là mở ra đối với chúng ta.”
Sunny cau mày.
‘Có một hư vô không ngừng thay đổi, nơi Khát Vọng được sinh ra. Từ nó đến Phương Hướng, và những vị thần...’
Cậu vẫn không thật sự hiểu được ý nghĩa của những từ ngữ bí ẩn kia, nhưng mà nếu Ananke nói thật – và không phải chỉ kể lại những truyền thuyết không căn cứ – thì nhân loại cũng đến từ “Khát Vọng” và “Phương Hướng”, y hệt những vị thần.
Cậu lắc đầu.
“Được rồi...tôi có thể hiểu điều đó. Nhưng mà tại sao bà lại nói Phân Loại không phải thứ duy nhất cần để Vượt Giới Hạn, mà còn cả Khiếm Khuyết?”
Bà lão thở dài.
“Bởi vì một thứ không thể tồn tại mà thiếu thứ còn lại. Tì vết là một luật lệ tuyệt đối, cũng như tử vong...và vậy nên, không có gì là không có khiếm khuyết. Ngay cả bản thân thế giới cũng không. Thậm chí những vị thần, những kẻ sinh ra không khiếm khuyết, cũng không còn hoàn hảo nữa. Và vì vậy, nhân loại chúng ta cũng khiếm khuyết.”
Bà mỉm cười và nói thêm, giọng nói bình tĩnh:
“Nhưng mà đó là một việc tốt. Những thứ không khiếm khuyết là hoàn hảo, và vậy nên, chúng không bao giờ có thể tiến bộ. Chúng không bao giờ có thể phát triển. Chúng chỉ có thể dậm chân tại chỗ và không thay đổi, đó là không khác gì đã chết cả. Có khiếm khuyết là tinh túy của sự sống, thưa Ngài, thưa Cô. Nó cũng là tinh túy của sự phát triển. Dù sao thì, cuộc sống là gì nếu không phải một sự chật vật liên tục để phát triển và tiến bộ?”