Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1308:



Chương 1308: Dệt

Sunny suýt sặc trà. Cậu đã quen với việc Ananke là giúp đỡ và rất dễ chịu, nên cậu không trông đợi việc bà đột nhiên trở nên triết lý. Tệ hơn nữa, bởi vì Khiếm Khuyết của bản thân, cậu không có cơ hội mà phải trả lời câu hỏi triết lý đó.

‘Cuộc sống là gì hử?’

Cậu ho khan.

“Ừm thì, tôi không biết. Với tôi, cuộc sống là về trở nên giàu có và thoải mái. Ném chút xa hoa vào đó thì càng tốt hơn nữa! Nếu tôi có thể xây dựng một cuộc sống tốt đẹp cho bản thân, thì tôi sẽ vui vẻ không bao giờ phát triển hay tiến bộ gì...ngoại trừ việc phát triển mập hơn...”

Bà lão bật cười.

“Đó là một giấc mơ đáng chú ý, thưa Ngài.”

Nephis ném một ánh mắt thiêu đốt về phía cậu khi cậu nói đến xa hoa, rồi quay sang Ananke.

“Vậy còn bước tiếp theo? Làm sao người ta trở thành Đỉnh Cấp?”

Giọng nói cô căng thẳng.

Bà lão im lặng một lúc, rồi thở dài và lắc đầu.

“Đó, ta không biết...và không còn ai để dạy ta cả. Ta xin lỗi vì không thể giúp được thêm.”

Sunny lắc đầu.

“Không, không...bà đã giúp rất nhiều rồi. Chúng tôi đã học được rất nhiều từ bà.”

Ananke mỉm cười.

“Dù sao đi nữa, cảm ơn vì bữa ăn, thưa Ngài, thưa Cô. Ta đã nhận được ân sủng của hai người. Nghỉ ngơi cho tốt vào đêm nay.”

Bà đứng dậy và nói thêm, giọng nói mang chút u buồn:

“...Ngày mai, chúng ta sẽ đi đến trung tâm của thành phố.”

Sau khi bà rời khỏi, Sunny và Nephis giữ im lặng một lúc, cả hai đều đang trầm tư, ngẫm nghĩ về những sự thật giật mình về cách những con người cổ đại bước đi trên con đường Thăng Hoa trước khi có Ma Pháp Ác Mộng.

Sau một lúc, Sunny thở dài.

“Có vẻ như Thức Tỉnh trước kia là lâu hơn nhiều, nhưng mà nó cũng không chết chóc như là với Ma Pháp Ác Mộng.”

Nephis yên lặng gật đầu. Cậu gãi đầu và nói thêm:

“Nhưng mà tôi tò mò về một thứ khác. Nếu như có thể Thức Tỉnh mà không có sự giúp đỡ của Ma Pháp, thì tại sao không ai có thể làm vậy ở thế giới thức tỉnh? Tại sao không có người Thức Tỉnh trong lịch sử của chúng ta?”

Cô cau mày.

“Có lẽ là vì thế giới thức tỉnh không có liên quan gì đến thế giới Mộng Ảo cả, và vận hành...đã vận hành dựa trên một bộ quy luật hoàn toàn khác. Hoặc có lẽ là đã có những người Thức Tỉnh trong lịch sử của chúng ta, nhưng mà những câu chuyện của họ đã trở thành những câu chuyện thần thoại.”

Nephis lắc đầu và nói thêm, giọng nói không chắc chắn:

“Cũng sẽ không bất ngờ nếu khả năng là có đó, nhưng mà đã chưa từng có ai có thể nắm bắt nó. Dù sao thì, tất cả những bước ngoại trừ bước đầu tiên – có được khả năng cảm nhận tinh túy – yêu cầu một dạng kiến thức. Hình thành tâm, tôi luyện tinh túy, mở rộng linh hồn...người ta không thể mù lòa làm vậy. Với những người cổ đại của thế giới Mộng Ảo, có được kiến thức đó là không quá khó. Toàn bộ họ phải làm là quan sát những sinh vật Thức Tỉnh hoặc là học trực tiếp từ những tồn tại thần thánh.”

Sunny gật đầu.

“Nhưng mà những thần thánh đó đều đã chết từ lâu. Chỉ có nhân loại ở thế giới thức tỉnh, và vậy nên, họ không có ai để học từ và không có ai cho họ biết thứ họ cần học. Đúng vậy...đó là một giả thuyết không tồi. Giả thuyết thế giới của chúng ta đơn giản là khác với thế giới Mộng Ảo cũng tốt. Cũng như giả thuyết thật ra là có vài người Thức Tỉnh trong lịch sử. Đó đều là giả thuyết tốt. Cô nghĩ cái nào là đúng?”

Nephis lưỡng lự trước khi trả lời. Sau một lúc, cô thở dài.

“Không có cách nào để biết được cả. Chúng ta vẫn biết quá ít về thế giới Mộng Ảo. Chúng ta cũng không biết cách Ma Pháp Ác Mộng đã lan truyền đến thế giới chúng ta, và tại sao. Nhưng mà, cá nhân thì...tôi không tin rằng đã luôn có một mối liên kết giữa hai thế giới. Nếu vậy, thì tại sao thế giới thức tỉnh lại biệt lập như vậy, độc nhất như vậy...duy nhất như vậy?”

Cô lắc đầu.

“Tại sao lại không có sự tương đồng trong ngôn ngữ, truyền thuyết, truyền thống? Tại sao lại chưa từng có sinh vật Thức Tỉnh nào ở Trái Đất trước sự xuất hiện của Ma Pháp Ác Mộng? Không mảnh hồn, không pháp thuật, không Phân Loại, và không Khiếm Khuyết? Tại sao lại không có Hắc Hóa?”

Sunny im lặng một lúc, suy nghĩ. Rồi, cậu dè chừng phỏng đoán:

“Có lẽ là nó được tạo ra như một nơi yên bình...hay là một con thuyền trong trận đại hồng thủy. Nếu là vậy, thì có lẽ chính xác là vì không có người Thức Tỉnh, không có mảnh hồn, không có pháp thuật, và không có phần loại...nên mới không có Hắc Hóa.”

Cậu nhún vai và thở dài.

“Còn về ngôn ngữ và truyền thuyết, tôi không biết. Nói thật thì, tôi không thật sự tin vào những thứ về nơi thánh địa gì đó. Tôi chỉ nói vì nó hiện ra trong đầu. Cô nói đúng...thế giới của chúng ta là nơi duy nhất mà khác biệt rõ ràng với thế giới Mộng Ảo, trước khi Ma Pháp Ác Mộng lây nhiễm đến nó. Chúng không ta biết gì về gì cả, nên làm sao có thể biết được tại sao chứ?”

Sunny lắc đầu và đứng dậy để rửa chén.

“Dù sao đi nữa, tôi mệt rồi, và đến thời gian nghỉ ngơi. Cô định ngủ ở đâu?”

Nephis nhìn cậu một ánh mắt dài.

“...Cậu hỏi vậy là có nguyên nhân cụ thể gì không?”

Nghe vậy, cậu suýt làm rơi những cái đĩa bẩn.

“Gì chứ...tôi chỉ muốn biết cô chọn phòng nào, để tôi chọn phòng khác!”

Cậu hậm hực, liếc nhìn cô, rồi nhếch mép cười.

“Mặc dù...”

Nhưng mà Nephis đã đứng dậy.

“Chúc ngủ ngon!”

Vài giây sau đó, cô đã đi mất.

Sunny đứng đó một lúc, còn lại một mình trong căn phòng trống rỗng.

Sau một lúc, cậu thở dài.

“...Làm sao mà mình là người duy nhất rửa chén vậy chứ?”

“Nhìn kìa!”

Con thuyền nhỏ hai cánh buồm bay trên mặt nước, cánh buồm nó đầy gió. Sunny đang đứng ở mũi thuyền, tò mò nhìn chăm chú về phía xa. Nephis ở sau cậu vài bước, ngồi trên boong thuyền với đôi mắt nhắm lại.

Nghe thấy giọng nói của cậu, cô mở mắt và nhìn về trước.

Ở đó, một thành phố trôi nổi đang chậm rãi hiện ra ở phía đường chân trời.

Dệt.

Nó lớn hơn nhiều Sunny đã tưởng tượng, với vô số hòn đảo nhân tạo liên kết với nhau để hình thành một cá thể. Có một hệ thống kênh giữa những khu quận mà dùng làm những con đường, và một khu rừng những tòa tháp hẹp mà dâng cao lên phía bầu trời. Đa số là những cối xay gió, cũng như tòa tháp ở Nhà Chia Tay – vài cánh quạt vẫn còn quay, vài cái bị hư hỏng và đứng yên.

Những mảnh vải đỏ rách bay phất phới trong gió.

Kiến trúc của Dệt là đa dạng, thông thoáng và xinh đẹp. Vài tòa nhà được xây từ đá, vài thứ có vẻ được khắc từ ngà, vài mái hiên từ lụa trắng xóa. Có những quận với những căn nhà những khu rừng cây ăn trái, và thậm chí có những con thuyền thành phố mà hoàn toàn bị chiếm lấy bởi một cung điện thanh lịch hay một đền thờ trang nghiêm.

Cách những quận dân cư một đoạn, tách ra khỏi đó bởi một đoạn nước dài, là những cánh đồng và khu vườn trôi nổi.

Tắm trong ánh nắng từ bảy mặt trời, thành phố trôi nổi kì lạ và diệu kì.

Nhưng mà, cả Sunny lẫn Nephis đều không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp như mơ này. Bởi vì, trên tất cả, Dệt có vẻ...ghê rợn và vắng bóng.

Những cối xay gió đứng yên và hư hại. Những con đường kênh trống rỗng, không có lấy một linh hồn nào ở đó. Những khu rừng mọc quá cỡ và hoang dã, còn những cánh đồng thì hoang tàn và trống rỗng. Vài thuyền thành phố trôi xa ra, cơ cấu của chúng bị hư hại, còn vài cái khác thì nghiêng đi và nửa chìm trong nước.

Đó là một thị trấn ma.

Nhưng mà kì lạ là, mặc dù vài tòa nhà mang nhiều vết sẹo hay đã sụp đổ, đa phần là nguyên vẹn. Đây không phải một bức ảnh của sự hủy diệt và tàn phá mà họ đã tưởng tượng.

“Chào mừng đến Dệt, thưa Ngài, thưa Cô.”

Giọng nói của Ananke nghe hơi thương tiếc.

...Nó cũng nghe rất khác với trước đó. Đã từng có lúc giọng nói của bà yếu ớt và rạn nứt, như là gỗ khô. Bây giờ, nó sống động và du dương như một dòng nước trong veo.

‘Đúng rồi.’

Sunny vẫn thấy khá kì lạ khi nói chuyện với Ananke.

Nữ tư tế già...không, cậu thậm chí không thể gọi bà ta như vậy nữa, bởi vì Ananke không còn già.

Quay người lại, cậu nhìn người nữ trẻ tuổi lái thuyền. Cô chỉ có vẻ lớn hơn Sunny và Nephis vài tuổi, nếu có...

Hơn thế nữa, cô xinh đẹp tuyệt vời. Với cơ thể nhỏ nhắn và mái tóc đen bóng, làn da ngâm và đôi mắt xanh dương xuyên thấu, Ananke trông như một linh hồn sông quyến rũ. Gương mặt đáng yêu của cô sống động và thu hút, và nụ cười thân thiện đó để thắp sáng cả thế giới.

‘...Kì lạ! Quá kì lạ!’

Sunny vô cùng không thoải mái với vài ngày qua bởi vì Ananke đã trở nên trẻ cỡ nào. Thêm vào đó nữa...bất chấp gấp mười lần tuổi họ, cô có vẻ quá chân thành và thậm chí hơi ngây thơ.

Đó là người mà cậu đã gọi là Bà đó!

Thở dài, Sunny cố rũ bỏ cảm giác không nhất quán đó và hỏi bằng giọng kì lạ:

“Cô đã nói với chúng tôi là Dệt đã bị phá hủy hả Ananke? Nó...trông không quá tồi tệ.”

Nữ tư tế trẻ tuổi im lặng một lúc, rồi trả lời với một nụ cười buồn bã:

“Có nhiều hơn một cách để hủy diệt một thành phố, thưa Ngài.”

Dứt lời, cô di chuyển mái chèo và cho con thuyền bay về phía quận trung tâm của thành phố Dệt rùng rợn, nơi mà chỉ có gió quấy nhiễu sự im lặng và trống rỗng ám ảnh lan tỏa trong những con đường hoang vắng.