Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1309: Hoàng Tử Điên Rồ



Chương 1309: Hoàng Tử Điên Rồ

Không lâu sau đó, họ chậm lại và tiến vào một kênh. Ananke thì thầm vài từ, và cánh buồm tự mình hạ xuống. Triệu hồi mũi lao dài của mình, cô đứng dậy và dùng nó làm gậy để đẩy con thuyền về trước. Trong lúc nó di chuyển sâu hơn vào lòng thành phố, Sunny và Nephis im lặng quan sát những quận trôi qua. Quả thật, không có sinh vật nào ở đây cả – ít nhất là không có thứ gì mà họ có thể nhìn thấy.

Nephis hơi nhúc nhích.

“Cô đã nói Dệt bị hủy diệt bởi một Ô Uế. Thứ Ô Uế đó vẫn còn ở đây?”

Ananke chậm rãi lắc đầu.

“Không. Nhưng mà...ta đã không ở đây một lúc lâu. Một sinh vật hay hai có thể đã bò ra từ Sông để làm tổ trong đống đổ nát. Tốt hơn là nên cẩn thận.”

Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau và yên lặng triệu hồi vũ khí của họ.

‘Cái quái gì...đã xảy ra ở đây?’

Sau một lúc, con thuyền đến một nơi giao giữa hai đường kênh rộng. Ananke cho phép nó trôi khoảng chục mét, rồi ngừng lại ở một thềm nhỏ. Có những bậc đá dẫn từ thềm đến một trong những quận trung tâm của thành phố, và sau khi cột con thuyền vào một cột ở đó, cô nhẹ nhàng nhảy khỏi.

Cùng nhau, ba người họ đi lên bậc thang và tiến vào một quảng trường rộng lớn. Nó hoang vắng và nửa chìm trong nước, với những vết sẹo trên những tòa nhà sụp đổ cho thấy đã từng có một trận chiến ghê gớm diễn ra ở nơi này một thời gian lâu trước đó.

Ananke, người mà trước đó đã miễn cưỡng kì lạ trong việc trả lời câu hỏi của họ, cuối cùng thở dài và quay sang đối mặt họ.

“Ô Uế mà đã hủy diệt Dệt...đã đến nơi này của chúng ta nửa thế kỷ trước. Nhưng mà, thành phố đã không bị phá hủy đến vài thập kỷ sau đó.”

Cả Sunny và Nephis đều mơ hồ nhìn cô ta. Làm sao một thành phố có thể bị phá hủy vài thập kỷ sau khi nó bị tấn công?

Nữ tư tế trẻ tuổi giữ im lặng một lúc, rồi chỉ về phía quảng trường nhấn chìm.

“Đây là nơi trận chiến kết thúc, và tàn sát bắt đầu. Ta đã nói hai người biết rằng những Người Ngoài là vô cùng quan trọng đối với sự tồn tại của Người Ở Sông. Họ là những người lớn tuổi nhất và hùng mạnh nhất trong số chúng ta. Họ cũng là những người duy nhất mà có thể di chuyển tự do trên Sông. Không có họ, những thành phố sẽ trở nên hoàn toàn biệt lập khỏi lẫn nhau...ừ thì, đó không thật sự áp dụng đối với thành phố của những người lưu đày này, vì chúng ta vốn luôn biệt lập.”

Cô cúi xuống.

“Nhưng mà vì Dệt nằm ở gần tương lai hoang tàn, chúng ta đã phải liên tục bảo vệ bản thân khỏi những Hắc Hóa mạnh mẽ. Những tiền bối là những người duy nhất có thể đuổi theo và hủy diệt chúng – nếu không thì, những sinh vật ghê gớm kia có thể đến và đi tùy ý, rút lui khi bị thương để rồi lại tấn công...và lần nữa, và lẫn nữa. Nên, đó là cách Ô Uế đã hủy diệt thành phố chúng ta.”

Ananke nhìn về phía quảng trường nhấn chìm với biể hiện nghiệt ngã.

“Hắn đơn giản giết mọi Người Ngoài trong Dệt. Sau khi những tiền bối không còn, những người còn lại trong số chúng ta dần bị đẩy đến cái chết. Vài người mất mạng trong lúc chiến đấu với Hắc Hóa, vài người không chịu nổi khổ sở và tuyệt vọng. Càng có ít người, thì càng khó để giữ những người đó sống sót. Hết đòn này đến đòn khác...hết thảm họa này đến thảm họa khác...đến sau cùng, bất chấp mọi nỗ lực của ta, Dệt đã không còn.”

Nữ tư tế trẻ tuổi hít sâu và quay về phía họ với một nụ cười buồn bã.

“Những con thuyền và những tòa nhà vẫn còn, nhưng mà không có những con người, chúng chỉ là một bộ vỏ trống rỗng.”

Cô hít một hơi thật sâu.

“Thưa Ngài, thưa Cô. Ta đã nói rằng chúng ta phải đến đây để lấy vật tiếp tế, nhưng mà đó không phải toàn bộ sự thật. Nói thật lòng...ta chỉ muốn hai người thấy Dệt, ít nhất một lần. Để có ai đó nhớ nó – nhớ chúng ta – ngay cả khi những con thuyền và những tòa nhà này cũng không còn nữa.”

Sunny cảm thấy ngực mình trở nên nặng nề, nhưng mà Nephis có vẻ bị ảnh hưởng nhiều hơn. Gương mặt cô vẫn bất động như thường lệ, nhưng mà có một tia hắc ám trong mắt cô. Tiến lên một bước, cô đặt bàn tay lên vai Ananke và nhẹ nhàng bóp lấy nó.

Cô chắc chắn đã nhìn thấy bản thân trong nữ tư tế trẻ tuổi.

Nữ Tư Tế của Ma Pháp Ác Mộng...trong một thành phố được xây dựng bởi những người tôn thờ Weaver, danh hiệu đó chắc chắn mang theo một gánh nặng phi thường. Rất có khả năng là Ananke đã đột nhiên trở thành người cai trị một Dệt bị tàn phá sau khi toàn bộ những tiền bối của cô bị tàn sát bởi Ô Uế kia.

Chỉ để nhìn thấy nó úa tàn và chết đi, cho dù cô đã chiến đấu khổ sở như nào để cứu lấy nó...cũng như Nephis đã nhìn ngôi làng mà cô đã xây lên bị nuốt chửng bởi hắc ám trong Ác Mộng Thứ Hai. Đến khi cô là người duy nhất còn sống, giống hệt như Nephis đã là người duy nhất mà còn sống.

Ananke vỗ tay Neph và mỉm cười.

“Không sao cả, thưa Cô. A...dù sao thì, chuyện đó đã xảy ra cách lâu rồi.”

Khóe miệng Sunny giật giật. Nhìn đi, cậu hỏi bằng giọng bằng phẳng:

“Thứ Ô Uế đó...hắn ta chắc chắn là rất mạnh. Nếu như những Người Ngoài là mạnh mẽ nhất trong số mọi người, thì không phải sinh vật nào cũng có thể giết toàn bộ họ. Dù vậy...chỉ phòng hờ tôi có cơ hội gặp hắn ta vào một ngày nào đó...có biện pháp nào để tôi nhận ra hắn ta không?”

‘Mình sẽ giết tên khốn đó.’

Cô gái im lặng một chút, rồi thở dài.

“Đúng vậy, thưa Ngài. Đó đúng không chỉ là một Ô Uế nào đó. Kẻ mà đã đến Dệt là đủ tai tiếng đến mức ngay cả chúng ta cũng từng nghe nói về hắn. Đó là Hoàng Tử Điên Rồ.”

Cậu cau mày.

“Hoàng Tử Điên Rồ?”

Ananke gật đầu.

“Hắn ta được gọi là Hoàng Tử Điên Rồ, hay Hoàng Tử của sự Điên Rồ. Con quỷ dữ đó là một trong số Sáu Tai Ương.”

Cô rùng mình và nhìn đi, như thể đột nhiên không dễ chịu.

“Sáu Tai Ương không phải là mạnh mẽ nhất trong số những Ô Uế, và cũng không phải cổ đại nhất. Nhưng mà, chúng là bị sợ hãi và căm ghét nhất. Hoàng Tử Điên Rồ, Kẻ Cướp Hồn, Tàn Sát Bất Tử, Tra Tấn, Quái Thú Cắn Nuốt, và đáng sợ nhất cả... Lãnh Chúa Sợ Hãi. Mọi người trên Dòng Sông Vĩ Đại đều nghe đến những cái tên của chúng. Chúng đôi lúc còn được gọi là Sứ Giả của Cửa Sông.”

Nữ tư tế trẻ tuổi cau mày.

“Vài người thậm chí còn nói rằng Lãnh Chúa Sợ Hãi là chủ nhân thật sự của Bờ Vực, và toàn bộ Ô Uế đều do hắn chỉ huy. Nếu vậy...có lẽ hắn là kẻ mà đã cử Hoàng Tử Điên Rồ đến Dệt. Nhưng mà ta không nghĩ vậy. Ta không chắc là thứ đó có thể bị điều khiển bởi bất cứ ai, nên hắc chắn chắn là đã tự mình đến đây.”

Nephis, người mà đã im lặng lắng nghe một lúc, đột nhiên hỏi với giọng từ tốn:

“Kẻ... Lãnh Chúa Sợ Hãi là kẻ thống trị Ô Uế? Vậy còn người Tìm Kiếm Đầu Tiên? Năng lực mà hắn và năm Tai Ương còn lại sở hữu là gì? Cấp Bậc và Lớp của chúng là gì?”

Ananke mỉm cười bất lực.

“Ta xin lỗi, thưa Cô. Dệt là cách xa những thành phố nhân loại khác, nên bất cứ tin tức gì mà từng đến được chúng ta là mơ hồ và rời rạc. Người Tìm Kiếm Đầu Tiên...đã không ai nhìn thấy ông ta từ rất, rất lâu rồi. Vài người nói rằng ông ta đã biến thành một đống thịt thối rữa vô tri bởi vì Ô Uế. Vài người nói rằng ông ta bị thương nghiêm trọng bởi Vua Rắn và vẫn chưa khôi phục. Vài người nói rằng Lãnh Chúa Sợ Hãi đã khuất phục và cầm tù ông ta.”

Cô ngưng một chút.

“Còn về Sáu Tai Ương, chúng ta biết rất ít về chúng. Kẻ Cướp Hồn nghe nói là sở hữu khả năng mặc bộ da của thứ mà hắn giết. Quái Thú Cắn Nuốt là cực kì hung hăng và ăn thịt người. Tra Tấn nghe nói là khiến nạn nhân của cô ta phải chịu những tra tấn ghê gớm nhất. Tàn Sát Bất Tử thì vĩnh viễn bị nuốt chửng bởi một cơn khát máu không thể giải tỏa. Lãnh Chúa Sợ Hãi... không ai sống sót việc gặp gỡ hắn, nên sức mạnh của hắn là không rõ.”

Nữ tư tế trẻ tuổi mỉm cười cay đắng.

“Nhưng ta có thể nói hai người biết về Hoàng Tử Điên Rồ. Hắn ta là một tên thần kinh mà có vẻ thích giết chóc không kém gì việc bị tra tấn bởi sự điên khùng của chính hắn. Hắn trông như nhân loại, ít nhất là hình dạng giống nhân loại. Quần áo rách rưới, gương mặt đầy sẹo, trông như bị gây ra bởi móng tay của chính hắc. Nghe nói hắn mang một cái vương miện hoen ố, nhưng mà ta đã không tự mình nhìn thấy nó. Nhìn sơ qua, hắn trông khá đáng thương hại...nhưng mà, bên dưới bề mặt rách rưới đó ẩn giấu một con quái vật tà ác và căm ghét.”

Cô nghiến răng và nhìn về phía những tòa nhà đầy sẹo xung quanh quảng trường.

“Năng lực của hắn...là của một vị kiếm thánh. Nhưng mà kiếm thuật của hắn cũng điên khùng không kém gì hắn cả. Nó bạo lực và hoàn toàn hỗn loạn, mà vẫn tàn nhẫn và trí mạng dã man. Hắn tìm thấy sự vui vẻ trong lúc tra tấn nạn nhân của mình, rồi trở nên hờ hững với cơn đau của họ vào giây kế tiếp. Nhưng mà thứ đáng sợ nhất về hắn là, thì là việc sự điên rồ của hắn lan tỏa như một dịch bệnh. Ngoài đó ra...có lẽ ta thậm chí còn chưa nhìn thấy năng lực thật sự của hắn. Hắn đã xé xác những tiền bối chỉ với thanh kiếm, như thể họ là đám trẻ con yếu ớt.”

Nephis liếc nhìn thanh kiếm của chính mình, rồi u ám hỏi:

“Vậy còn Cấp Bậc và Lớp của hắn?”

Ananke cúi thấp đầu.

“Đó...là khó nói. Hắn có Cấp Bậc Đồi Bại, hình như vậy. Còn về Lớp...tôi gần như chắc chắn hắn là một Titan.”