Chương 1310: Ruồng Bỏ
‘Một Titan Đồi Bại...’
Gương mặt Sunny trở nên tăm tối. Những kí ức về Falcon Scott tràn vào tâm trí cậu, mang với chúng một hương vị đắng chát. Đó là một thành phố khác mà đã bị hủy diệt bởi một Titan Đồi Bại, kể cả nếu như quy mô và sự nhanh chậm của việc hủy diệt là khác đi.
Cậu giữ im lặng vài giây, rồi khẽ hỏi:
“Chẳng phải Titan thường...rất to lớn?”
Ananke chần chừ, rồi nhún vai. Đôi mắt xanh lam của cô buồn bã.
“Đa số là vậy. Nhưng vài thứ là không phải. Hơn thế nữa, những Ô Uế...chúng từng là nhân loại. Con đường đến sức mạnh bất kính của chúng là độc đáo.”
Cậu gật đầu, cảm giác bất an sâu đậm. Một Titan Đồi Bại..nếu như một trong Sáu Tai Ương kia đúng là mạng mẽ ngang ngửa Quái Thú Mùa Đông, thì Lãnh Chúa Sợ Hãi kia còn khủng khiếp đến mức nào nữa?
Dù vậy, Sunny vẫn có một khát vọng tăm tối và cào xé là muốn giết Hoàng Tử Điên Rồ kia.
Thật sự thì cũng kì lạ...cậu đã gặp đủ loại Sinh Vật Ác Mộng ghê gớm, nhưng mà biết tên đồ tể điên cuồng mà đã hủy diệt Dệt từng là nhân loại khiến cậu bị lấp đầy bởi thịnh nộ hắc ám.
‘Một người có thẻ rơi xuống thấp đến mức nào chứ...’
Ghê tởm. Hoàng Tử Điên Rồ, cho dù hắn đã là ai trước khi bị Hắc Hóa đánh bại, đơn giản là ghê tởm. Một sinh vật tà ác như vậy không có quyền được tồn tại.
Sunny nghiến răng, suy nghĩ về nhiều những con quái vật mà cậu đã giết trong quá khứ cũng đã từng là con người. Sau hàng ngàn năm Hắc Hóa, sự phân biệt đó gần như đã hoàn toàn xóa bỏ, nhưng mà...ở trong Ác Mộng này, thì nó lại cảm thấy khác.
Còn Nephis thì đã có một câu hỏi khác. Nhìn cảnh tượng hoang tàn của Dệt với lông mày nhíu lại, cô chần chừ vài giây, rồi mềm mại hỏi:
“Ananke...bà nói rằng những Người Ngoài là những chiến binh mạnh mẽ nhất của thành phố. Hoàng Tử Điên Rồ dễ dàng giết sạch họ. Chẳng phải như vậy cũng có nghĩa là hắn cũng có thể giết sạch những Người Ở Sông? Tại sao hắn lại tha cho mọi người?”
Sunny nhăn nhó, cậu đạng tự hỏi bản thân câu hỏi đó, nhưng mà không muốn nói nó ra vì sợ tổn thương nữ tư tế trẻ tuổi kia nhiều hơn nữa.
Ananke giữ im lặng một lúc, cúi đầu xuống. Sau một lúc, cô hít một hơi và khẽ nói:
“Có lẽ hắn muốn chúng ta đau khổ lâu hơn nữa. Có lẽ hắn cần chút ta sống thêm, vì nguyên nhân gì đó. Có lẽ hắn đơn giản không quan tâm. Những người Sinh Ở Sông...hắn giết vài người. Nhưng rồi, hắn ngưng kiếm lại và quỳ xuống trước một cô gái mà hắn đã tha mạng. Cô ta chỉ là một đứa trẻ mà mới đến từ Nhà Trẻ Tuổi. Hắn đã hỏi cô ta một câu hỏi, rồi rời khỏi.”
Sunny và Nephis ảm đạm nhìn lẫn nhau. Cô hỏi:
“Tên Ô Uế kia hỏi gì?”
Nữ tư tế trẻ tuổi im lặng chút, rồi chậm chạp lắc đầu.
“Hắn hỏi cô ta...liệu cô ta có muốn sống? Cô ta nói có. Nghe vậy, Hoàng Tử Điên Rồ bật cười, chùi máu khỏi kiếm trên tunic của cô, và biến mất. Hắn không bao giờ trở lại, và vì những tiền bối của chúng ta đều chết cả, chúng ta chưa từng nghe thấy về hắn lần nữa.”
‘Tên khốn tâm thần.’
Sunny cau mày, nhớ lại mảnh gỗ trôi mà cậu đã ở trên trong vài ngày đầu tiên của Ác Mộng. Đó nhiều nhất cũng chỉ là một mối liên kết mơ hồ...nhưng mà tại sao Hoàng Tử Điên Rồ lại hỏi cô gái thứ mà cô ta mong muốn? Liệu hắn, có lẽ, là tên thần kinh mà đã khắc những kí tự điên loạn kia lên mặt gỗ cổ đại đó?
Nếu là vậy, thì có lẽ Sáu Tai Ương đã trở thành năm. Khi nghĩ đến mảnh gỗ đó có vẻ như là một mảnh vỡ từ một con thuyền bị hủy diệt, Titan Ô Uế kia có lẽ đã chết trong một trận chiến với một Sinh Vật Ác Mộng khủng khiếp nào đó ở phía thượng nguồn.
Nói vậy, vẫn có một thứ rất phiền não về việc liên kết cái bè tạm bợ của Sunny với một trong những Ô Uế của Bờ Vực. Những kí tự trên tấm gỗ bao gồm cả những kí tự đến từ thế giới thức tỉnh...làm thế quái nào mà Hoàng Tử Điên Rồ biết được chúng?
‘Chết tiệt thật...’
Toàn bộ đều quá ghê rợn và bí ẩn.
Lắc đầu, Sunny nhìn quảng trường nhấn chìm một lần cuối. Trận chiến hung hăng mà đã diễn ra ở nơi này chắc chắn là đã làm tan vỡ nền tảng của hòn đảo nhân tạo này, đó là tại sao nó đã bị ngập...cậu thở dài và quay sang Ananke.
“Chúng ta vẫn cần phải thu thập đồ tiếp tế đúng không?”
Cô gật đầu.
Sunny kéo cô gái trẻ khỏi quảng trường và nói bằng giọng mềm mại:
“Vậy thì cho chúng tôi tham quan Dệt đi. Chúng ta có thể lấy chúng trên đường.”
Ananke hơi mỉm cười, còn Nephis thì ném một ánh mắt biết ơn qua vai mình.
‘Nếu Ananke muốn chúng ta nhớ thành phố của cô, thì đó là việc tối thiểu mà chúng ta có thể làm. Mình phải đảm bảo viết một tài liệu nghiên cứu chi tiết sau khi trở lại NQSC, để mọi người ở thế giới thức tỉnh cũng có thể biết về nó.’
Sunny mỉm cười.
“Cô biết không, Ananke, ở trong tương lai, tôi là một giáo sư rất được kính trọng đó.”
Cô nhìn cậu với vẻ mơ hồ trong đôi mắt lam.
“Một...giáo sư?”
Cậu gật đầu.
“Một người thầy. Tôi dạy những người Thức Tỉnh trẻ tuổi cách sống sót và cung cấp cho bản thân ở nơi hoang dã. Thậm chí là ở học viện nổi tiếng nhất trên thế giới nữa chứ! Nhưng mà, kiến thức của chúng tôi về những sự phức tạp về mặt sinh tồn ở môi trường đại dương là không quá phong phú. Tôi chắc là tôi sẽ có được rất nhiều học hỏi về Dệt. Rồi, tôi sẽ có thể dạy học trò của mình về nó luôn. Họ sẽ phải cảm ơn tôi với nước mắt đầy mặt!”
Nữ tư tế trẻ tuổi có vẻ mơ hồ nhiều hơn là cảm động. Sunny cau mày.
“Có chuyện gì?”
Cô khẽ lắc đầu.
“Không, không có gì. Nhưng mà thưa Ngài...chẳng phải ngài là người bán thức ăn trong tương lai? Làm sao ngài cũng có thể là một người thầy?”
Khóe miệng Sunny giật giật. Cậu im lặng vài giây, rồi trở lại như đúng rồi:
“Những người học tập cũng cần ăn, phải không? Tôi tuyệt vời như vậy đó. Một học giả được kính trọng, một chiến binh nổi tiếng, một chỉ huy quân đội nhiều thành tựu, một nhà kinh doanh phát đạt...tôi là một hình ảnh của một quý ông hoàn hảo.”
Ananke nhìn cậu, rồi gật đầu với những tia sáng lấp lánh trong mắt.
“Ngài của ta thật tuyệt vời!”
Trong lúc Sunny nhếch mép cười, Nephis thì thầm nói thêm:
“...Và vô cùng khiêm tốn nữa chứ.”
Nụ cười cậu hỏi tối đi, nhưng mà chỉ trong một tích tắc.
Gật đầu năng nổ, Sunny đồng ý.
“Đúng thật, tuyệt vời là một từ có thể dùng để miêu tả tôi...”
Họ đi trong Dệt để thu thập mọi thứ cần thiết cho chuyến đi dài trước mặt. Kể cả sau nhiều năm bị bỏ hoang, thành phố vẫn có vẻ tương đối yên ổn. Nhưng mà, bên dưới bề mặt xinh đẹp, nó đã bắt đầu vỡ vụn.
Sunny biết rằng Dệt sẽ không tồn tại thêm quá lâu nữa. Có lẽ trong một hai thập kỷ, thành phố trôi nổi này sẽ vỡ tan và bị dòng nước của Dòng Sông Vĩ Đại nuốt chửng, mãi mãi biến mất bên trong làn sóng.
Nhưng mà trước lúc đó...
Họ thu thập những trái cây từ khu rừng hoang dã và những đồ tiếp tế khác từ đủ kho chứa mà Ananke có trong khắp thành phố. Có thức ăn, gia vị, rượu, lá trà, và những đồ dùng khác mà người ta cần để di chuyển trên Dòng Sông Vĩ Đại.
Cũng có những vật phẩm. Những vũ khí và giáp mà người ở Dệt đã tạo ra và dùng là có chất lượng kém hơn những Ký Ức mạnh mẽ mà Sunny và Nephis có, nhưng mà họ vẫn có thể lấy rất nhiều thứ mà sẽ khiến việc di chuyển trong Mộ Ariel trở nên dễ dàng hơn – từ thứ đơn giản như là chăn gối và đồ dùng ăn uống đến lưới đánh cá đủ cứng cáp để bắt Sinh Vật Ác Mộng và bộ dụng cụ chữa trị cánh buồm.
Mọi thứ được thả vào Hòm Hám Của.
Trong lúc họ đi từ quận này đến quận khác, Ananke cũng chia sẻ những câu chuyện về Dệt và những người sống ở đó. Cách họ sống, những nghi thức mà họ thường làm, thứ đam mê gì thôi thúc họ và thứ tội lỗi mà đôi lúc họ không thể cưỡng lại.
Có những chi tiết thú vị về cuộc sống hàng ngày của Người Ở Sông và những ví dụ mang tính giải trí. Sunny thật sự học được rất nhiều từ những câu chuyện này, và càng biết nhiều, cậu càng thấy kinh ngạc.
Thế giới của họ quá khác với bất cứ thứ gì mà cậu biết, và vì vậy, họ đã phải thích nghi với những điều kiện kì lạ của nó với sự tài tình lì lợm mà mọi nhân loại đều có.
Kiến thức của họ về cách sống sót trên Dòng Sông Vĩ Đại được xây dựng qua nhiều thế hệ và từ việc học hỏi không ngừng nghỉ và tiến bộ không hồi kết.
Nhân loại đúng thật là chủng loài có khả năng thích nghi nhất cả.
Khi Ananke bắt đầu nói với họ về Dệt, có một tia buồn bã trong mắt cô. Nhưng mà, trong lúc cô nhớ đến những người trong quá khứ của mình, đôi mắt đó bắt đầu trở nên tươi sáng và ấm áp.
Một nụ cười ngọt ngào hiện ra trên môi cô.
...Nhưng mà nữ tư tế càng nói, thì Sunny càng trở nên chán nản.
Cậu che giấu biểu hiện của mình và nhìn chăm chú những con đường trống rỗng của thành phố hoang tàn, đôi mắt của chính cậu cũng phủ một màn hắc ám buồn bã.
‘Không công bằng...’
Ananke đã không có gì ngoài tử tế đối với họ, nên nó không công bằng. Sunny và Nephis sẽ rời khỏi Dệt để di chuyển vào quá khứ xa xôi và thách thức Ác Mộng, nhưng cô...cô không bao giờ có thể rời khỏi.
Bởi vì cô là người Sinh Ở Sông.
Sau khi dẫn họ xa nhất có thể, nữ tư tế trẻ tuổi sẽ quay trở lại thành phố tàn lụi. Và sống phần còn lại của cuộc đời mình ở đây, cô độc và ruồng bỏ.
Tim Sunny trở nên nặng nề, và sự căm ghét của cậu đối với Hoàng Tử Điên Rồ cháy âm u hơn nữa.
Nhìn đi, cậu nghiến răng.
‘Nguyền rủa tên khốn độc ác đó...’