Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1317: Những Câu Hỏi Khó



Chương 1317: Những Câu Hỏi Khó

Đến gần cửa sổ, Sunny mở ra màn che nặng nề và nhìn về phía khung cảnh hoang tàn của Dệt từ độ cao của một tòa tháp chuông của Đền Thờ Ma Pháp Ác Mộng.

Bầu trời được che bởi một tấm màn hắc ám không thể xuyên thấu. Nước chảy xuyên qua những kênh đào của thành phố trôi nổi đang phát ra ánh sáng lung lnh, khiến những con đường trống rỗng chìm trong ánh hư ảo. Thường thì, ánh sáng của Dòng Sông Vĩ Đại vào đêm là như một cảnh tượng như mơ và xinh đẹp, nhưng mà tương phản trên nền hoang tàn, vắng bóng của Dệt, nó lại trở thành một cảnh tượng khá ghê rợn.

Như là một thành phố ma.

Cậu thở dài, suy nghĩ về định mệnh tàn nhẫn mà đã rơi xuống những kẻ đi theo Weaver...và sinh vật mà đã đẩy họ đến sự hủy diệt.

Hoàng Tử Điên Rồ.

Một biểu hiện hắc ám hiện lên mặt Sunny.

Cậu miễn cưỡng suy nghĩ về cuộc gặp gỡ với Titan Ô Uế – hoặc ít nhất là một tàn dư của sinh vật kinh tởm kia mà bằng cách nào đó tìm được đường vào giấc mơ của cậu. Cảm giác gần giống như là suy nghĩ về thứ khủng khiếp đó sẽ triệu hồi nó đến đây.

Dù vậy, Sunny phải ngẫm lại những thứ mà cậu đã nhìn thấy, nghe thấy, trong giấc mơ khủng khiếp đó. Bởi vì nó quá bất lành.

‘Mình đã mơ thấy bản thân là Weaver.’

Con nhện với một chân bị gãy, không phải nghi ngờ, là hiện thân của Ác Ma Định Mệnh. Không ngạc nhiên khi Sunny đã mơ về daemon bí ẩn kia sau khi chứng kiến tranh vẽ trong đại sảnh của đền thờ, và cũng không bất ngờ khi cậu đã đảm nhiệm vai trò của daemon trong cơn ác mộng của mình.

Máu của Weaver dù sao cũng đang chảy trong người cậu, và cậu cũng có một sự gần gũi bẩm sinh với định mệnh. Cái sau là nguyên nhân cho cái trước – bởi vì [Định Mệnh] là thứ đã khiến cậu vô tình bắt gặp cái trứng của Chim Ăn Cướp đáng căm ghét và nhận được truyền thừa cấm kị của daemon nham hiểm kia.

Nham hiểm...Sunny chưa từng thật sự nghĩ về Weaver bằng những từ như vậy. Chủ yếu là vì cậu đã hưởng lợi rất nhiều từ mối liên kết mơ hồ với họ, nhưng mà cũng không có nguyên nhân gì để làm vậy cả. Nói thật lòng thì, cậu ngưỡng mộ daemon bí ẩn kia, với không nguyên nhân cụ thể nào ngoại trừ việc Ác Ma Định Mệnh là thông minh, khôn khéo, và đáng sợ.

Nhưng mà Sunny càng biết nhiều hơn về hồi kết của thế giới Mộng Ảo và Ma Pháp Ác Mộng, hình tượng của Weaver càng lúc càng trở nên không lành. Và làm sao có thể không chứ...ai lại có thể nguy hiểm hơn một sinh vật mà nắm giữ kiến thức về bản thân định mệnh?

Sunny và Nephis đã tranh cãi về bản chất của Ma Pháp, liệu nó có phải là một lực lượng thiện ý hay là không.

Cậu thiên về hướng tin tưởng nó được tạo ra vì một nguyên nhân cao quý...đó cũng không phải nói nó không phải là một lời nguyền rủa tà ác và tồi tệ mà nhân loại của thế giới thức tỉnh đã phải chịu...nhưng mà cậu bắt đầu nghi ngờ rằng cả hai người họ đều không thật sự hiểu được ý định thật sự và quy mô của thứ mà Weaver đã làm.

Ma Pháp Ác Mộng có vẻ như là một công cụ để khiến những sinh vật trở nên mạnh mẽ hơn vào trước lúc sự Hắc Hóa đang tiếp cận. Nhưng mà có quá nhiều sự không đồng nhất giữa thứ mà rõ ràng và thứ được che giấu bên dưới bề mặt. Những Ác Mộng, sự leo thang chậm nhưng mà không thể tránh khỏi, sự tiện nghi của mọi thứ...

Mục tiêu thật sự của Weaver là gì? Làm sao mà phải phiên bản thô sơ của Ma Pháp mà Ananke dùng đã trở thành một lực lượng xâm chiếm và gần như toàn năng, và có vẻ như tuyệt đối không kém gì những quy luật thực tại mà những vị thần đã thiết lập?

Nghĩ đến thì, Chiến Tranh Tận Thế đã kết thúc như thế nào? Việc gì đã thật sự xảy ra với những daemon, những vị thần...và Weaver? Hắc Hóa mà đã nuốt chửng thế giới Mộng Ảo đến từ đâu, và tại sao?

Cũng như mọi khi, Sunny không có câu trả lời nào cả. Hơn thế nữa, thậm chí không những câu hỏi mà cậu phải suy ngẫm.

Ô Uế là một dạng Hắc Hóa mà đã lan truyền từ Cửa Sông, và nó có sáu nhà vô địch... Lãnh Chúa Sợ Hãi, Quái Thú Cắn Nuốt, Tàn Sát Bất Tử, Tra Tấn, Kẻ Cướp Hồn. Và Hoàng Tử Điên Rồ.

Hoàng Tử Điên Rồ, kẻ mà có vẻ quen thuộc kì lạ khi Sunny mơ thấy hắn.

Cậu rùng mình.

‘...Tại sao hắn lại quen vậy chứ?’

Thứ Ô Uế kinh dị kia trông như một nhân loại...không, như là một con rối vỡ hình người. Hắn như là một cái xác rối da thịt được mặc bởi một biển điên rồ bất tận, đến mức mà sự điên rồ kia mới có vẻ là sinh vật thật sự, còn cơ thể người kia chỉ là một bộ vỏ rách rưới của nó.

Sunny vẫn rùng mình khi cậu nhớ đến ánh mắt của sinh vật đó. Sự tra tấn mà che giấu trong chúng....như là một cơn bão tâm thần ớn lạnh mà được sinh ra từ cả ngàn năm kinh dị, đau đớn, và kiến thức.

Dù sao thì, kiến thức là thứ nặng nề nhất trên đời. Cũng như là nguồn gốc của sức mạnh.

Và đó là tại sao cậu rất là không thoải mái với việc Hoàng Tử Điên Rồ có vẻ quen thuộc đến vậy.

Sunny đã không nhận ra ngay từ đầu, bởi vì sinh vật ghê tởm kia quá khác cậu. Nhưng mà khi Tội Lỗi An Ủi xuất hiện...cậu phải thừa nhận rằng Titan Ô Uế và hồn của thanh kiếm nguyền rủa là giống nhau đến ghê rợn.

Có nghĩa là Hoàng Tử Điên Rồ cũng giống với Sunny.

Cậu nhìn chăm chú cảnh tượng ma quái của Dệt một lúc.

‘Mình...đã đảm nhiệm vai trò của thứ kinh tởm đó?’

Sunny và Nephis đã thảo luận về sự kì lạ của cách họ tiến vào Ác Mộng. Họ đã nhận lấy vai trò của ai? Ai mà có thể ở xa đến vậy về phía thượng nguồn lúc họ xuất hiện?

Cậu cũng đã có giả thuyết rằng Hoàng Tử Điên Rồ đã chết ở đó, với chứng cứ mà mảnh gỗ trôi dạt với những kí tự điên khùng khắc trên nó.

Kì lạ để nghĩ rằng một Titan Đồi Bại có thể trở thành một Bạo Chúa Vượt Bậc...nhưng mà không phải là bất khả thi. Ma Pháp có thể đã quyết định rằng đó là lựa chọn tốt nhất và duy nhất, hơi thay đổi luật lệ. Ác Mộng Thứ Ba là khác với hai cái trước, với việc những người thách thức sẽ tiến vào Ác Mộng với cơ thể của chính họ.

...Đó là một khả năng.

Khả năng còn lại, khủng khiếp hơn, là tên điên kinh tởm kia có thể là Tội Lỗi An Ủi từ tương lai, được mang đến hiện tại bởi một sự kì lạ nào đó của Dòng Sông Vĩ Đại. Ananke đã nói là dòng chảy thời gian trong Mộ Ariel là thường xuyên kì lạ và khó đoán.

Hoàng Tử Điên Rồ...cũng có thể là phiên bản tương lai của Sunny, người mà hoặc là đã bị Hắc Hóa nuốt chửng, hoặc là bị chính Tội Lỗi An Ủi làm cho điên rồ.

‘Không... không đời nào. Không đời nào!’

Cậu đột nhiên phi thường lạnh lẽo.

Nhưng mà giả thuyết đó là quá thuyết phục để có thể vứt bỏ chỉ bởi vì sự phẫn nộ mà cậu cảm thấy về ý nghĩ biến thành tên khốn đó. Những chữ cái trong ngôn ngữ hiện đại được trộn lẫn với những kí tự điên cuồng, khả năng lan truyền sự điên dại, sự tương tự thể chất...

Và cũng không chỉ là Hoàng Tử Điên Rồ. Mô tả của Sáu Tai Ương còn lại cũng cực kì khiến người ta bất an.

Kẻ Cướp Hồn, kẻ mà có thể mặc bộ da của kẻ hắn giết. Tàn Sát Bất Tử, kẻ mà bị sự khát máu không thể thỏa mãn chiếm lấy. Quái Thú Cắn Nuốt, kẻ mà cắn nuốt xác của kẻ địch mà cô ta giết chết.. Lãnh Chúa Sợ Hãi, và Tra Tấn...

Chẳng phải đó đều nghe giống như phiên bản hắc hóa, vặn vẹo của những thành viên tổ đội hay sao?

Tất cả ngoại trừ Nephis, người mà không thể bị hắc hóa.

‘Quá nực cười.’

Sunny có thể miễn cưỡng chấp nhận rằng một dạng...vặn vẹo thời gian nào đó có lẽ đã xảy ra trong Mộ Ariel. Cậu thậm chí có thể thừa nhận là việc họ thất bại trong việc chinh phục Ác Mộng và bị Hắc Hóa đánh bại là khá khả thi.

Tuy nhiên, cơ hội mà cả sáu người họ sống sót và trở thành những vị Thánh trong quá trình đó? Sáu Tai Ương là mạnh mẽ hơn xa những thành viên của tổ đội, đến mức mà cả một nền văn minh Thức Tỉnh mạnh mẽ đã không thể giết dù chỉ một người trong số họ.

Thậm chí là hai nền văn mình, nếu tính đến Vua Chạng Vạng và người của ông ta.

Không, khả năng cao hơn là Nephis và tổ đội của cô đã bị đặt vào đối diện những Sinh Vật Ác Mộng mà tương tự phiên bản vặn vẹo của họ bởi vì một sự thúc đẩy nho nhỏ từ Ma Pháp.

Ma Pháp đã cho thấy nó rất thích những cú ngoặc định mệnh ghê gớm, nhưng mà nên thơ như vậy.

Dù vậy...

Làm sao mà những chữ của ngôn ngữ thế giới thức tỉnh lại ở trên mảnh gỗ kia?

Sunny bất động một lúc lâu, nhìn Dệt hoang tàn.

Sau một lúc, nước dần tối đi, và bảy mặt trời hiện ra từ dòng sông Sunny cảm nhận những cái bóng di chuyển ở hai phòng bên cạnh, cho cậu biết Ananke và Nephis đã thức dậy.

Cậu nhắm mắt vài giây dài. Cố gắng đuổi đi những ý nghĩ nặng nề, rồi hủy đi Thánh và Tiểu Yêu.

Đến lúc chào đón ngày mới. Hi vọng rằng, cậu sẽ có thể có vài câu trả lời sau khi đến được Thất Sủng.

‘Mình cần khiến Ác Mộng mạnh lên nhanh nhất có thể.’

Hoàng Tử Điên Rồ đã xâm lấn vào giấc mơ của cậu một lần, và không có gì đảm bảo là việc như vậy sẽ không xảy ra lần nữa. Sunny cần bảo vệ bản thân trong lúc ngủ, và vì giúp đỡ con hắc mã tiến hóa là cách duy nhất cậu có thể tăng sức mạnh bản thân trong thời gian gần, cậu có thể đạt đến cả hai mục tiêu cùng lúc như này.

‘Mình sẽ phải tạo ra vài Ký Ức.’

May mắn là, với Vương Miện Chạng Vạng cung cấp tinh túy, dệt những sợi chỉ để tạo ra Ký Ức sẽ không tiêu hao và tốn thời gian như trước kia.

Suy nghĩ về số mảnh hồn mà cậu có và những Ký Ức gì cần tạo ra, Sunny xoa mặt và đi ra ngoài để gặp hai người đồng hành của mình.

Họ sẽ nhanh chóng rời khỏi Dệt.

[Lời Tác Giả: Tôi đã trở lại từ Thượng Hải. Tham gia Tuần Lễ Văn Học Mạng ở Thượng Hải là rất vui, đặc biệt là vì tôi đã được gặp rất nhiều tác giả tuyệt vời của Webnovel...và phàn nàn với Legion20 về việc mọi người nói tôi đã cướp cái tên Thánh Tyris từ Supreme Magus (Pháp Sư Tối Cao) ;] Tôi cũng đã nghe vài báo cáo thú vị, có vài cuộc phỏng vấn, tham gia một hội nghị bàn tròn với những tác giả tiểu thuyết mạng nổi tiếng của Trung Quốc, và từ chối ăn sứa đến hai lần...Ồ, và tôi cũng nhận được một phần thưởng sáng bóng, thứ mà bây giờ nằm trên kệ sách của tôi! Nhìn chung, là một chuyến đi rất tốt, và giờ tôi không thể chờ để lại viết lách đàng hoàng.]