Chương 1318: Rời Khỏi Dệt
Sunny, Nephis, và Ananke ở lại đền thờ của Ma Pháp Ác Mộng vài ngài, nghỉ ngơi và khám phá thành phố hoang tàn trong lúc chuẩn bị cho chặng cuối của hành trình. Những ngày này là yên bình và tĩnh lặng đến kì lạ, nhưng mà cũng là vừa ngọt vừa đắng.
Đó là vì ba người họ đều biết thời gian ở bên nhau đã sắp kết thúc.
Nữ tư tế trẻ tuổi, người mà đã chăm sóc và dẫn đường cho họ vài tuần qua, sẽ không thể theo họ đến nơi cần đi. Thất Sủng, thành phố của Dusk, nằm xa giới hạn nơi cô được phép tồn tại.
Định mệnh của toàn bộ người Sinh Ở Sông đều là vậy.
Sunny và Nephis đều đau đớn hiểu rõ thứ gì chờ đợi Ananke trong tương lai. Đó là tại sao, mặc dù họ cố che giấu cảm xúc, một cái bóng hắc ám vẫn phủ trên trái tim của hai người.
Còn bản thân nữ tư tế trẻ tuổi thì có vẻ yên bình trước định mệnh cay đắng của bản thân. Một nụ cười dễ chịu thường xuyên hiện lên môi cô, và cô hoàn toàn tập trung vào việc chuẩn bị cho hành trình của hai người họ
Sunny và Nephis sẽ phải tự mình di chuyển thật xa xuôi dòng. Họ cần đồ dùng tiếp tế và kiến thức để đến được Thất Sủng mà không có Ananke, nên cô bận rộn đảm bảo họ có mọi thứ mà họ sẽ cần.
Họ thu thập đủ loại tài nguyên từ khắp nơi trong tàn tích của Dệt. Nữ tư tế trẻ tuổi cũng dạy họ cách đi trên Dòng Sông Vĩ Đại và nhận ra đủ loại nguy hiểm ẩn giấu sâu bên dưới. Nephis tiếp tục học cách điều khiển con thuyền nhỏ kia, còn Sunny thì dùng thời gian của mình dệt ra những sợi chỉ tinh túy bóng tối và tìm hiểu Chìa Khóa Cửa Sông.
Đến sau cùng, không còn lại gì cho họ ở thành phố bị bỏ rơi này. Trong lúc ánh sáng xinh đẹp từ bảy mặt trời đang mọc thẩm thấu vào không khí buổi sáng mát lạnh, Ananke dẫn họ qua những con đường trống rỗng một lần cuối và nhẹ nhàng nhảy lên con thuyền nhỏ hai cánh buồm duyên dáng.
“Đến nào! Hôm nay chúng ta sẽ đi về phía hạ nguồn.”
Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau, rồi im lặng theo sau cô lên thuyền. Nữ tư tế nhìn họ với một nụ cười, rồi gật đầu và chỉ về phía mái chèo.
“Thưa Cô, tốt nhất là cô nên rèn luyện việc điều khiển con thuyền khi ta vẫn còn ở đây. Nhớ những bài học của chúng ta. Cô chắc chắn có thể thành công!”
Nephis nhìn cô ta một lúc, gương mặt bất động. Cô hơi chần chừ trước khi ngồi xuống hàng ghế của người lái thuyền và nắm lấy mái chèo.
Còn Sunny thì cau mày.
“Đợi đã...vậy còn cô? Nếu chúng ta rời đi trên con thuyền, thì làm sao cô có thể trở lại Dệt?”
Ananke lắc đầu.
Dệt kéo dài về phía hạ nguồn, cũng như về phía thượng nguồn vậy có vài thuyền đảo mà chúng ta sẽ ghé đến trước khi đến lúc ta phải trở lại. Ta sẽ rời khỏi hai người ở Nhà Chia Tay Thấp Hơn, nơi mà sẽ có những con thuyền khác mà có thể dùng.”
Cậu chần chừ vài giây, rồi miễn cưỡng gật đầu Sunny vẫn khó có thể chấp nhận cách mà họ sẽ để Ananke lại phía sau, nhưng dù vậy...cậu không thể làm gì, và không biết nên nói gì.
Họ không có lựa chọn nào khác.
...Nhưng mà lúc từ biệt là vẫn chưa đến. Có lẽ cậu sẽ có thể tìm đến lời nói khi ngày đó đến.
Thở dài, Sunny ngồi xuống. Thường thì, Ananke sẽ ngồi ở hàng ghế ở đuôi thuyền, còn Nephis thì sẽ ở đối diện cậu ở điểm giữa boong thuyền. Nhưng mà hôm nay thì vị trí quen thuộc của họ đã bị đảo ngược – Neph đang nắm giữ mái chèo, còn nữ tư tế thì đang ngồi xuống gần Sunny.
Cậu đã trở nên tương đối quen thuộc với sự xinh đẹp của Ananke trẻ tuổi, nhưng mà nhìn thẳng vào cô vẫn cảm thấy kì lạ đặc biệt là vì nụ cười của cô là sáng lạn đến mấy, trái ngược với sự nặng nề trong tim cậu.
“Cảm ơn, thưa Ngài.”
Sunny nghiêm túc nhìn cô ta, ngạc nhiên.
“Tôi? Cảm ơn gì cơ?”
Nữ tư tế trẻ tuổi hơi thở dài, rồi nhìn khung cảnh hoang tàn của Dệt với biểu hiện đăm chiêu.
“Vì muốn học hỏi nhiều đến vậy về nơi ta sinh ra. Ta mừng là đã có thể chia sẻ những câu chuyện của nó với người khác. Rất nhiều.”
Cậu cúi đầu và im lặng vài giây.
“...Chắc rồi. Không vấn đề.”
Vào lúc đó, Nephis hít một hơi sâu, rồi nói gì đó bằng giọng kiên quyết. Từ đó thoát khỏi một cô và vang vọng từ những bức tường của kênh đào, và một gợn sóng tinh tế lan ra trên bề mặt nước trôi chảy. Như thể bản thân từ đó chứa đựng một sức mạnh vô hình mà có khả năng định hình thế giới.
Không lâu sau đó, một cơn gió mạnh thổi lên, lấp đầy hai cánh buồm của con thuyền cũ kĩ.
Nó vừa tương tự vừa khác với cách Ananke triệu hồi gió. Định Hình của Neph là trực tiếp và thô thiển hơn, thiếu đi tính ổn định...nhưng mà cùng lúc, nó chứa đựng một ý chí hoang dã và đáng gờm. Kết quả là, cơn gió mà được gọi đến bởi Tên Thật của gió đã có thể đẩy con thuyền về trước bất chấp việc nó không mạnh mẽ bằng thứ mà nữ tư tế trẻ tuổi có thể kêu gọi.
Cái Từ mà họ nói là giống nhau, nhưng mà kết quả thì lại khác. Đó là vì bản chất của Pháp Thuật Tên – không như những loại pháp thuật khác, những thứ vận hành thông qua những vật dẫn cố định như là sợi tinh túy và kí tự, nó dùng bản thân những Người Định Hình làm vật dẫn đó.
Nephis là thấp hơn Ananke một Cấp Bậc, nên cô không thể vận dụng sức mạnh của Từ đó đến mức độ kia. Nhưng mà cùng lúc, cơ thể và linh hồn cô là rực cháy với huyết thống thần thánh của Thần Mặt Trời...và quan trọng hơn, cô có một cái Tên Thật của riêng mình.
Những người mà có Tên Thật được liên kết với phần huyền bí của thế giới hơn rất nhiều, và cũng sẽ được ảnh hưởng bởi những lực lượng ẩn giấu của thế giới hơn rất nhiều...và ngược lại cũng có thể gây ra ảnh hưởng vĩ đại hơn.
Đó là tại sao Nephis có thể điều khiển con thuyền với trình độ sức mạnh kém cạnh bất chấp việc cô không phải một vị Thánh như là Ananke.
“Cô đang làm tuyệt vời, thưa Cô! Tiếp theo hãy nói Tên của Che Giấu!”
Neph chần chừ, gương mặt hơi tái đi. Pháp Thuật Tên không phải không có cái giá, cũng như những loại pháp thuật khác. Vận dụng một Từ là đặt nhiều gánh nặng lên cơ thể của Người Định Hình, vì mặc dù nói nó ra là không tiêu hao tinh túy, điều khiển kết quả sau đó thì có.
Sau một lúc, cô nghiến răng và nói những cái Tên còn lại mà nữ tư tế đã dạy cô, sắp xếp chúng thành một Câu.
Con thuyền bay qua những kênh. Nhanh chóng, nó thoát khỏi phạm vi của thành phố và bay nhanh về phía trống trải của Dòng Sông Vĩ Đại, để lại thành phố hoang tàn ở phía sau.
Họ một lần nữa di chuyển xuôi dòng, sâu hơn vào quá khứ.