Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1356: Nữ Tiên Tri Cuối Cùng



Chương 1356: Nữ Tiên Tri Cuối Cùng

Sunny quan sát bộ giáp của bà lão, chần chừ vài giây, rồi nghi ngờ nhìn về phía Phá Xích. Cậu cảm thấy khá lá thiếu kiên nhẫn để gặp được Dusk của Thất Sủng, nhưng mà phải nhắc bản thân bình tĩnh và đi từng bước một.

“...Chúng tôi vẫn chưa neo thuyền.”

Chiến binh lớn tuổi lại cúi chào.

“Mọi thứ sẽ có người chăm sóc.”

‘Tiện nhỉ...’

Những người lính cổ đại này không có vẻ quá mức đe dọa. Bà lão là người Thức Tỉnh, nhưng mà những người khác thì là bình thường. Sunny không hề nghi ngờ rằng bản thân sẽ có thể thoát khỏi bất cứ mai phục hay cạm bẫy gì mà họ có khả năng dụ họ vào...và nó thậm chí còn không có vẻ như sẽ có cái bẫy nào cả.

Dù vậy, cậu vẫn không thích ý tưởng để lại biện pháp duy nhất mà họ có để thoát khỏi Thất Sủng.

...Nói vậy, nếu như Dusk thật sự đã trông chờ sự xuất hiện của họ, thì chẳng lẽ bà ta cũng nên trông đợi sự miễn cưỡng này của cậu? Nếu biết rằng cậu sẽ dè chừng về việc có bẫy này nó, chẳng phải bà ta sẽ có thể tạo ra một cái bẫy đủ gian xảo để gạt được Sunny?

Đột nhiên, cậu đầy sự do dự.

‘Chết tiệt thật...’

Sunny phần lớn thời gian đã thấy mình may mắn trong việc ở cùng phe với những người nó năng lực tiên tri. Giờ khi cậu chuẩn bị gặp một nhà tiên tri xa lạ thì, cậu mới hoàn toàn hiểu rõ một kẻ địch như vậy là có thể đáng sợ cỡ nào.

Sự bất an của cậu không hề được giúp đỡ chút nào bởi việc cậu thật ra đã từng gặp Dusk của Thất Sủng một lần rồi...theo một cách. Có những vết sẹo sâu để lại trên tinh thần cậu bởi Khủng Bố LO49.

‘Sao cũng được. Còn làm gì khác được nữa chứ, yêu cầu bà ta đến tận đây gặp chúng ta trên bến cảng?’

Sau khi trao đổi ánh mắt với Nephis, Sunny nhún vai và theo sau nhóm binh lính vào sâu trong thành phố. Ông lão mà đã chào đón họ cũng đi cùng, khiến một tiếng thở dài bực bội thoát ra từ môi bà lão phụ trách binh lính.

“Cronos...tại sao nhóc lại đi theo hả?”

Ông lão đơn giản mỉm cười.

“Tại sao ư, tôi là người đã chào đón hai vị khách này trước tiên. Chắc chắn là họ sẽ thấy tốt hơn nếu có một người quen mặt đi cùng!”

Thủ lĩnh của đội lính lắc đầu và không nói thêm gì. Ông già...Cronos...có vẻ thỏa mãn và vội vàng đi theo bắt kịp họ.

‘Nhóc? Bà lão này cổ đại cỡ nào, mà gọi hóa thạch như ông ta là “nhóc”?’

Trong lúc Sunny được dẫn xuyên qua Thất Sủng, cậu không nhịn được mà nhìn quanh với biểu hiện nghiêm trang.

Mỗi nơi họ đi đến...đều chỉ có người già. Từ già đến cổ đại, những cư dân của Thất Sủng đều có tóc trắng, gương mặt nhăn nheo, và cơ thể yếu ớt của những người đang sống nốt độ tuổi xế chiều. Họ làm việc của mình với những bước đi cẩn thận và nhìn về phía Sunny và Nephis với biểu hiện kinh ngạc.

Ban đầu cậu cho rằng đó là vị địa vị là khách của họ, nhưng rồi nhận ra đó đơn giản là vì họ...trẻ.

Ngoài Sunny và Nephis, cậu không thấy một người trẻ tuổi nào cả.

‘Họ đều là người Sinh Ở Sông.’

Sunny cau mày, tự hỏi những ý nghĩa của sự nhận ra đơn giản này.

Người Sinh Ở Sông không lớn tuổi theo dòng thời gian – thay vì vậy, họ lớn tuổi bằng cách di chuyển ngược dòng từ nơi họ ra đời. Quá trình đó đáng lẽ là dần dần, xảy ra qua nhiều thế hệ trong lúc thành phố di chuyển về phía tương lai để cho phép những gia đình mới được tạo ra. Vì vậy, phải có một sự pha trộn của những người ở những độ tuổi khác nhau trên đường phố, cũng như trong một thành phố bình thường.

Vậy thì có ý nghĩa gì nếu mọi người ở đây đều là...không, đều trông già?

Có nghĩa là Thất Sủng đã di chuyển ngược dòng vì một nguyên nhân gì đó mà không phải là chào đón một thế hệ mới, ở lúc nào đó. Giết đi thế hệ lớn tuổi hơn và đẩy mọi người khác vào cơ thể già nua như này.

Gương mặt Sunny trở nên nghiêm nghị khi cậu nhìn về phía Cronos, một lần nữa.

...Có lẽ việc thủ lĩnh của đội lính gọi hắn ta là nhóc không phải vì bà ta cực kì cổ đại, mà là vì ông già này thật ra là một đứa trẻ, cùng lắm là một thanh niên không lớn tuổi hơn Sunny và Nephis.

Cậu chần chừ vài giây, rồi cẩn thận hỏi:

“...Cronos, phải không? Nói này, ông bao nhiêu tuổi vậy?”

Ông già mỉm cười, gương mặt biến thành một mê cung với những nếp nhăn thật sâu.

“Ồ, tôi mười bảy tuổi, thưa ngài! Ờ...tôi sẽ mười bảy trong vài ngày nữa, nếu nói chính xác. Nhưng mà ai lại đếm kĩ vậy chứ?”

Sunny hít sâu, bị giọng điệu tươi vui của câu trả lời đó làm cho không dễ chịu.

Nephis có vẻ như cũng đã hiểu được nguyên nhân mọi người ở Thất Sủng lại trông già như vậy. Nghe thấy Cronos xác nhận điều đó, cô cau mày.

“Vậy tại sao cậu lại không ở Nhà Tuổi Trẻ?”

Trong lúc những lời đó rời khỏi môi cô, gương mặt bà lão dẫn binh lính trở nên tối đi. Trong lúc Cronos ngập ngừng, bà ta trả lời thay hắn:

“...Là vì chúng tôi đã mất chúng. Chúng tôi đã mất cả nửa thành phố ở phía hạ nguồn trong những ngày tăm tối. Và nếu không nhờ có Phu Nhân, chúng tôi cũng đã mất luôn nửa còn lại.”

Khi nhắc đến Dusk, có một biểu hiện tôn kính và yêu mến sâu đậm hiện lên mặt Cronos và những người lính già. Nhưng mà còn có gì đó nữa, che giấu đằng sau sự tận tụy đó. Một tia...buồn khổ? Sợ hãi? Tội lỗi?

Vào lúc đó, họ đến điểm mà đáng lẽ nên là trung tâm của thành phố.

Nhưng mà, bây giờ nó lại là mép của nó.

Không có gì ngoài nước trống rỗng nơi đáng lẽ nên có vô số đảo thuyền. Những cầu dây dẫn đến chúng đã bị cắt đi, những tàn tích bị cháy đen và trôi không mục đích trên nước. Những tòa nhà gần nhất mép mang những vết sẹo và vết cháy, vài tòa nghiêng đi hay là nằm trong đống chủ yếu là đổ nát.

Như thể cả thành phố đã bị xẻ làm hai, một vẫn đang trôi trên sóng đỏ, còn lại thì từ lâu đã bị kéo đi mất bởi dòng chảy không ngừng nghỉ về phía quá khứ.

‘Ra là như này...’

Thất Sủng đúng là đã di chuyển ngược dòng, để thoát khỏi một đợt tấn công. Một phần lớn của nó cũng đã bị mất trong quá trình đó...cả về mặt thuyền đảo, lẫn về những con người.

Sunny nhìn đi với biểu hiện nghiệt ngã.

“Là vì Ô Uế?”

Bà lão cắn môi, rồi gật đầu với sự hắc ám kì lạ che giấu trong mắt.

“Đúng vậy...một Ô Uế. Đại loại là vậy.”

Sau đó, bà giữ im lặng.

Nhanh chóng, họ đến thuyền đảo mà đang trôi nổi cách phần còn lại của thành phố một đoạn. Nó mang một cung điện xinh đẹp được xây từ đá trắng, với những cột cao và một tòa tháp mà vươn cao lên vào bầu trời đỏ sẫm, với một đỉnh tháp làm từ ngọn lửa thuần khiết trên đó.

Đó là nguồn gốc của ánh sáng trắng mà họ đã nhìn thấy từ xa.

Vượt qua đoạn nước đỏ, Sunny và Nephis lên cầu thang rộng mà dẫn đến cổng của cung điện và được chào đón bởi những hàng binh lính mà cũng giống như những người mà đang hộ tống họ đến đây – mặc giáp trắng với những băng đỏ, già nua và yếu ớt.

Toàn bộ họ cúi chào thật sâu trong lúc đoàn người nhỏ đi ngang qua.

Cuối cùng, cổng mở ra trước họ.

Sunny cảm thấy một nỗi sợ hãi cũ nắm lấy tim mình.

Cậu cuối cùng sẽ mặt đối mặt với Dusk...một lần nữa.

Không lâu sau đó, họ được dẫn đến một đại sảnh được lấp đầy đá cẩm thạch trắng, nước trôi chảy, và sự im lặng yên bình. Có một cái bệ cao ở trung tâm nó, với một ngai đá tao nhã trên đó.

Dusk của Thất Sủng, nữ tiên tri cuối cùng của Cửa Sông, ngồi trên cái ngai đó.

Sunny đông cứng.

Thứ đầu tiên mà cậu ghi nhận về Dusk là cô trông trẻ...rất trẻ. Cô là người trẻ tuổi đầu tiên họ nhìn thấy ở Thất Sủng.

Cô cũng quyến rũ, với dáng người nhỏ nhắn và một gương mặt tinh tế, xinh đẹp cực kì. Tóc cô như là như là hoàng kim nhàn nhạt, và đôi mắt ấn tượng của cô là xanh dương thuần khiết.

Đôi mắt hút hồn đó đang nhìn vào thế giới nhưng mà không thấy gì, bởi vì cô gái trẻ kia bị mù.

Đương nhiên, Sunny biết rõ cô ta.

Choáng váng, cậu giơ một tay lên và hỏi bằng giọng run rẩy:

“...Cassie?”