Chương 1357: Thời Gian Rất, Rất Dài
Trước mặt họ, ngồi trên ngai của Thất Sủng...không ai khác mà chính là Cassie. Cô gái mù tinh xảo mà đã là đồng đội của họ kể từ những thử thách ghê gớm ở Vùng Đất Lãng Quên, và người mà cả Sunny lẫn Nephis đều biết rõ hơn ai khác trên đời này. Không thể nhầm lẫn. Cassie đã không thay đổi nhiều kể từ lần cuối Sunny nhìn thấy cô. Cô vẫn như vậy, với mái tóc hoàng kim và đôi mắt xanh dương xinh đẹp. Những đường nét mềm mại trên gương mặt đáng yêu của cô y như cậu nhớ chúng...
Nhưng mà cũng có gì đó khác về cô.
Đương nhiên là có một sự thay đổi rõ ràng. Không như cô lúc ở Sa Mạc Ác Mộng, Cassie trông khỏe khoắn và sảng khoái. Không còn sự gầy gò yếu ớt, những vết bầm đen, và đôi môi rạn nứt. Thay vì đó, vẻ đẹp ấn tượng của cô đã nở rộ thêm lần nữa, mềm mại và yên ắng nhưng mà lại không thể nào cho người ta dời mắt khỏi. Cô cũng đang mặc một bộ peplos đỏ (trang phục truyền thống trong nền văn minh Hy Lạp cổ đại, làm từ một mảnh vải hình chữ nhật, được cố định bằng ghim vắt trên vai, phần eo có thắt lưng.), vải mỏng của nó duyên dáng phủ quanh cơ thể mềm mại của cô và được trang trí với những viền trắng.
Cũng còn có một sự thay đổi khác sâu hơn, nhưng mà lại không rõ ràng bằng. Sunny không thể chỉ ra chính xác đó là gì.
Quan trọng nhất, Cassie không phải là Dusk của Thất Sủng.
...Có phải không?
Cậu đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
“Cassie?”
Nghe giọng nói cậu, cô gái mù chậm rãi quay đầu và nhìn xuống từ ngai của mình. Ngay cả Nephis, người mà hiếm khi cho phép sự ngạc nhiên hiện lên mặt mình, cũng có vẻ mơ hồ. Cô nhìn chăm chú cô gái mà...hoặc ít nhất là trông giống bạn họ mà không nói gì, một cơn bão cảm xúc che giấu trong ánh mắt thường bình tĩnh của cô.
Nhưng mà trong giây kế tiếp, sự căng thẳng rút ra khỏi ánh mắt cô, bị thay thế bởi sự nhẹ nhõm sâu sắc.
Đó là vì Cassie mỉm cười. Nụ cười rộng, tỏa sáng của cô khiến tim họ yên tâm.
Đó là một nụ cười mà hai người họ biết.
“Sunny? Neph? Hai người cuối cùng đến rồi?”
Âm thanh và nhịp điệu quen thuộc của giọng nói cô cũng là y như trước đó.
Sunny chậm rãi thở ra và cảm giác một khát vọng mạnh mẽ muốn tựa vào gì đó.
Cậu đã vừa trông chờ vừa sợ hãi việc gặp Dusk. Cậu cũng đã lo lắng đến muốn bệnh cho những thành viên của tổ đội, đặc biệt là Cassie, vì cô không phải chiến binh hung mãnh như những người họ và là người có khả năng bị thương tổn cao nhất. Mặc dù Sunny đã đè nén những lo lắng đó, chúng vẫn gặm nhấm lấy linh hồn cậu.
Giờ khi khoảnh khắc mà cậu đã lo sợ bị thay thế bằng một đợt hội ngộ bất ngờ và vui vẻ, giải tỏa khỏi sự lo lắng không ngớt kia, Sunny thoáng chốc thấy mất thăng bằng.
Rồi, cả triệu câu hỏi tràn vào tâm trí cậu.
‘Đợi đã...tại sao Cassie ở đây? Dusk ở đâu? Làm sao Cassie có thể chiếm giữ vai trò Dusk bên trong Ác Mộng? Đợi đã, vậy còn Tra Tấn? Tại sao cô ấy lại bị đưa đến về phía hạ nguồn xa như vậy so với Nephis và mình? Cô ta đã ở đây bao lâu? Những người khác đâu? Làm sao...’
Cảm nhận được cậu đang muốn rối bời, Sunny buộc những câu hỏi đó sang một bên. Dù sao thì cậu sẽ có thể hỏi Cassie toàn bộ chúng. Ngay khi họ có thể thoải mái nói chuyện...
Như thể đọc được ý nghĩ của cậu, cô gái mù hơi quay sang và mỉm cười với những người lính mà đã hộ tống họ vào đền thờ. Họ nhìn cô với sự sùng kính mãnh liệt rồi cúi ánh mắt và cúi chào.
Cassie im lặng một giây, rồi mềm mại nói:
“Những Đứa Con của Weaver đã đến. Làm ơn, xin hãy rời khỏi. Có những việc quan trọng mà ta phải thảo luận riêng với họ.”
Bà lão chỉ huy binh lính ngước lên phản đối.
“Nhưng, thưa Phu Nhân! Đó...đó có thể không an toàn!”
Cô gái mù bật cười.
“Ta biết, đứa trẻ à. Ta biết nhiều hơn đa số, nhớ lấy.”
Người lính già xấu hổ nhìn đi, nhớ đến bà ta đang nói chuyện với ai. Bà chần chừ một giây, rồi cúi đầu.
“Tha lỗi cho tôi, thưa Phu Nhân. Tôi...tôi đã cư xử không phải.”
Cassie lắc đầu.
“Không cần phải xin lỗi. Cô chỉ nói vậy vì sự lo lắng chân thành đối với ta. Đi nghỉ ngơi đi...ta cũng biết hai người này. Họ sẽ không hại ta.”
Cô ngừng lại một giây và nói thêm:
“Ồ...và ngươi, Cronos. Đừng có cho rằng ta không biết thằng oắt con nhà ngươi đang núp sau cây cột. Ngươi cũng đi đi.”
Một tiếng ho khan ngượng nghịu vang lên từ đâu đó đằng sau, và một ông già tuổi teen xuất hiện, gãi gãi sau gáy.
“A...tôi chỉ...đang chiêm ngưỡng sự lộng lẫy của đền thờ. Xin lỗi, thưa Phu Nhân...tôi có vẻ mải mê nên quên mất...”
Dưới ánh mắt không nhìn thấy của Cassie, Cronos và những người lính lùi đi và để ba người họ một mình...
Hoặc có vẻ là vậy.
Sau khi cú sốc ban đầu của cuộc gặp gỡ bất ngờ rút lui, Sunny phát hiện hai người đứng trong bóng tối của ngai, cả hai đều là Vượt Bậc. Họ là một ông già và một bà lão, mặc bộ áo choàng nghi thức. Người phụ nữ mang một thanh kiếm to không bao, còn người đàn ông thì cầm một sợi dây lụa màu đỏ.
Dõi theo ánh mắt cậu, Cassie khẽ thở dài.
“Họ là người canh gác của mình. Đừng để ý đến họ...họ bị điếc, và sẽ không nghe chúng ta nói gì.”
Sunny bị những lời nói đó khiến cho bất an đến kì lạ. Tại sao Cassie lại có hai người canh gác bị điếc? Cả tình huống bằng cách nào đó có vẻ...ghê rợn.
Vào lúc đó, Nephis cuối cùng lên tiếng:
“Bà lão đó cũng là tuổi vị thành niên? Và toàn bộ binh lính của cậu là trẻ con?”
cô gái mù chớp mắt vài lần, bối rối, rồi lắc đầu.
“Không? Bà ấy vài trăm tuổi.”
Sunny nghiêng đầu, không hiểu nổi.
“Gì cơ? Vậy tại sao cô lại gọi bà ta là đứa trẻ?”
Cassie bất động một lúc, rồi thở dài thật sâu và cúi thấp đầu.
Giọng nói cô nghe trống rỗng kì lạ khi những lời nói của cô vang vọng trong sảnh trắng:
“Đó là vì...mình đã chờ hai người thời gian rất, rất dài rồi...”
Trong sự yên lặng theo sau đó, cả Sunny lẫn Nephis đều đông cứng. Ý nghĩa tồi tệ đằng sau thứ Cassie vừa nói chậm rãi thẩm thấu vào trong tâm trí họ, khiến họ nhận ra...
Vào lúc đó, bờ vai cô gái mù khẽ run rẩy, và cô đột nhiên cười thật giòn giã.
“Ôi...ôi thần thánh. Xin lỗi, mình chỉ không nhịn được! Mình thật sự đã đợi một lúc...chắc khoảng một năm? Mình đã tưởng tượng ngày này rất nhiều, vậy nên...mình không nhịn được mà phải làm trò đùa đó...”
Sunny và Nephis nhìn cô chăm chú, choáng váng.
‘Cái...cái quái gì? Ai lại đùa kiểu này vào lúc như này chứ?!’
Mắt cậu giật giật.
‘Đợi đã. Cô ấy nói một năm?’
Sunny và Nephis đã tiến vào Ác Mộng chưa đến ba tháng. Nên, cơn bão thời gian đúng là đã ảnh hưởng đến khái niệm thời gian của họ. Chỉ là không nghiêm trọng như họ đã e sợ.
Còn Cassie thì đã cười vui vẻ đến mức nước mắt hiện ra từ khóe mắt cô. Tay cô trước đó đặt trên đầu gối; bây giờ, cô nâng chúng lên để chùi nước mắt.
Và khi cô làm vậy, Sunny nghe thấy thứ âm thanh quen thuộc.
Đó là tiếng xích loảng xoảng.
...Có thứ còng bằng vàng quấn quanh cổ tay thon thả của Cassie, và một sợi xích vàng nối chúng vào nhau. Chùi nước mắt, cô gái mù mỉm cười và ngước lên, rồi chớp mắt.
Có vẻ như cô đã nhận ra sự khó hiểu của họ.
Cassie hơi cau mày, rồi chạm vào xiềng xích của mình và thở dài.
“Ồ...hai người vẫn chưa biết nhiều về những nữ tiên tri. Đúng rồi. Mình nên giải thích.”
Cô im lặng một chút, rồi thoáng liếc nhìn hai Bậc Thầy điếc tai đằng sau lưng cô.
Một người nắm giữ thanh kiếm đã ra khỏi bao, người còn lại là một sợi dây lụa.
Biểu hiện của cô vẫn bình tĩnh và thư giãn.
“Khi mình nói hai người này là người canh gác của mình, mình không có ý là họ canh chừng mình không gặp nguy hiểm. Thay vì vậy...họ đang canh gác mình vì an toàn của thành phố.”