Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1358: Những Sợi Xích Xinh Đẹp



Chương 1358: Những Sợi Xích Xinh Đẹp

Không có gì về tình huống hiện tại là hợp lý cả...Sunny và Nephis dè dặt chấp nhận việc Cassie đã thay thế Dusk của Thất Sủng, nhưng giờ họ lại bị một tiết lộ khác nữa đánh vào.

Sunny vẫn chưa biết tại sao cô gái mù bị xiềng xích, nhưng mà tâm trí cậu thì đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu...chỉ để phòng hờ. Không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, cậu thoáng liếc sang hai hộ vệ điếc tai kia.

Kiếm và dây mà họ đang cầm đột nhiên có vẻ nham hiểm hơn. Nếu như những người này có nhiệm vụ bảo vệ thành phố khỏi Cassie...

Thì kiếm của họ là để chém cô, còn dây là để thắt cổ cô.

‘Những Bậc Thầy già này mạnh cỡ nào được chứ?’

Sunny đang thầm tính toán cách nhanh nhất để giết hai hộ vệ khi một ý nghĩ đột nhiên khiến sóng lưng cậu lạnh lẽo.

Phản ứng đầu tiên của cậu là được quyết định dựa trên khát vọng đã in hằn sâu trong người là phải bảo vệ Cassie...nhưng mà tại sao lại có hộ vệ ở đây?

Nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp ngồi trên cái ngai màu trắng, đeo cùm tay hoàng kim, Sunny phải tự hỏi liệu cậu có nên suy nghĩ cách bảo vệ bản thân khỏi cô ấy thay vì vậy.

Sunny thở dài.

“Hai người không phải lo lắng. Mình không gặp nguy hiểm, cũng không phải nguy hiểm. Chỉ là...ừ thì, là một câu chuyện dài. Mình sẽ giải thích. Nhưng trước tiên...”

Đứng dậy, Cassie mỉm cười và leo xuống từ bệ.

“Để mình ra khỏi cái ngai này đã. Thật sự kì lạ khi nhìn xuống hai người từ trên cao.”

Cô đến gần họ với những bước chân nhẹ nhàng. Cơ thể tinh xảo của cô được tô điểm bởi màu đỏ thắm của vải bộ váy cổ đại, tương phản rõ ràng với những đá cẩm thạch trắng của đại sảnh. Những chuyển động của cô nhanh chóng và duyên dáng...trước khi Sunny thật sự có thể quyết định liệu cậu có nên giữ cảnh giác hay không, thì Cassie đã đến gần.

Cô nâng lên đôi tay bị xiềng xích...

Và ôm chặt lấy Nephis.

“Mình nhớ cậu...mình nhớ hai người rất nhiều.”

Cô ôm lấy Neph vài giây, rồi thở dài và thả ra. Một nụ cười tươi rói nở rộ trên mặt Cassie. Quay sang Sunny, cô chần chừ một chút, rồi dịu dàng nắm chặt cánh tay cậu bằng cả hai tay.

Sợi xích hoàng kim khẽ vang lên loảng xoảng.

“Mình mừng là cậu ở đây.”

Cậu đông cứng, rồi ngượng nghịu vỗ lên tay cô.

‘Gì cơ, mình không được ôm?’

Nhưng mà rồi, đó không phải mối quan hệ mà cậu có với Cassie.

Vậy thì, mối quan hệ họ có là gì?

Sunny không thật sự chắc. Nhưng nếu cậu phải miêu tả nó bằng một từ, thì đó sẽ là...phức tạp.

Dù vậy, cô vẫn có vẻ vui vẻ chân thành khi nhìn thấy cậu. Cậu cũng thấy vậy.

“Chúng tôi cũng mừng vì đang ở đây. Nhưng mà...cô có ngại giải thích chuyện gì đang xảy ra hay không? Làm ơn bắt đầu với việc tại sao cô lại bị xích như vậy.”

Nụ cười của Cassie hơi giảm đi. Cô chần chừ một giây, rồi gật đầu và quay đi.

“Chắc rồi. Nhưng mà không phải ở nơi này...cái sảnh này quá đè ép. Đi theo mình.”

Sau khi trao đổi ánh mắt, Sunny và Nephis theo sau cô gái mù ra khỏi đại sảnh và vào sâu bên trong đền thờ trắng. Hai hộ vệ già không có vẻ lo lắng bởi việc người mà họ canh gác đang tự do đi lại. Họ đơn giản yên lặng bước đi theo sau cô, mang theo thanh kiếm và dây lụa bất lành kia.

Sự hiện diện của họ khá là âm u, nhưng mà Cassie có vẻ không ngại.

Cùng nhau, năm người họ tiến đến một cầu thang hoành tráng, dẫn họ đến một cái nhỏ hơn. Cô gái mù di chuyển qua bên trong như mê cung của đền thờ với sự dễ dàng của nhiều lần tập luyện...không ngạc nhiên, khi cân nhắc đến việc cô đã ở đây đến cả một năm. Đôi lúc, cô dùng tay rê tay trên bức tường đá cẩm thạch, nhưng chủ yếu thì cô chỉ đơn giản đếm bước chân và di chuyển dựa theo trí nhớ của mình.

Sau một lúc, họ tiến lên một tòa tháp cao và xuất hiện ở một thềm thông thoáng. Có một lò lửa to đùng ngay ở trung tâm, với một giàn thiêu lửa trắng bắn cao lên trên bầu trời đỏ sẫm...đây là ngọn lửa mà họ đã nhìn thấy từ phía xa, và thứ mà đã dẫn họ đến Thất Sủng.

Cassie đứng yên trước lò nung một vài giây, để nhiệt lượng của nó tràn đến mính. Biểu hiện của cô trở nên hơi xa xăm.

Sau một lúc, cô khẽ nói:

“...Đúng rồi. Mình không cần phải duy trì ngọn lửa nữa.”

Quay trở lại với một nụ cười, cô chỉ về phía cái abnf nhỏ mà đứng gần một lang cang của thềm.

“Làm ơn. Ngồi xuống đi. Hai người chắc là đã mệt mỏi sau khi ở trên Dòng Sông lâu như vậy.”

Cái bàn đầy những thứ trái cây tươi, những bình pha lê chứa rượu, và thức ăn vặt. Cassie không cần phải nói hai lần, vì Sunny và Nephis đúng là mệt mỏi sau chuyến đi dài đó, đói và khát nữa.

Nhanh chóng, ba người họ đã ngồi quanh cái bàn, tận hưởng những món đồ ăn uống.

Từ độ cao của tòa tháp của đền thờ, họ có thể nhìn thấy toàn bộ Thất Sủng, cũng như vùng nước nhuộm cả triệu sắc thái đỏ bởi hoàng hôn.

Nhìn cảnh tượng siêu thực của dòng sông đỏ thắm bất tận, Sunny không nhịn được mà để ý đến thành phố trông tổn hại và không hoàn chỉnh cỡ nào. Nó trông đúng như là bị cắt thành hai nửa, với nhiều thuyền đảo hoặc là đã bị mất hoặc là đã vào vị trí của đội thuyền mà rõ ràng không thuộc về chúng.

Uống một ngụm rượu đỏ thơm lừng, Cassie thở dài và cũng quay sang nhìn Thất Sủng. Cô đang dùng cả hai tay cầm cốc, cẩn thận không để sợi xích vàng vướng vào.

Sau một lúc, cô nói:

“...Mình tiến vào Ác Mộng khoảng một năm trước. Nó rất là rối loạn, như hai người chắc là cũng đã tự mình trải nghiệm. Đặc biệt là khi mình nhận ra là đã vào vị trí của Dusk, nữ tiên tri của Thất Sủng. Dusk...mình không biết chính xác cô ta mạnh mẽ cỡ nào, nhưng mà ít nhất phải là Vượt Giới Hạn. Còn mình thì không phải.”

Sunny nghiêm nghị gật đầu và nói thêm bằng giọng trầm thấp:

“Nữ tiên tri cuối cùng.”

Cô gái mù quay sang cậu với một nụ cười kì lạ, dễ tan vỡ.

“Đúng vậy. Cuối cùng. Mặc dù...ban đầu mình không phải.”

Nephis cau mày, cảm giác được điệu tăm tối trong giọng Cassie.

“Không phải? Ý cậu là sao?”

Cassie im lặng vài giây, gương mặt trở nên nghiêm trang. Rồi, cô nói:

“Những nữ tiên tri, những tiết lộ của họ là đến từ những vị thần. Nhưng mà rồi, những vị thần trở nên im lặng...và lần lượt, những nữ tiên tri chuyển sang một nguồn kiến thức khác. Cửa Sông. Hai người nghĩ họ nhận được thứ tiết lộ gì từ đó?”