Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1362: Không Lựa Chọn Khác



Chương 1362: Không Lựa Chọn Khác

Một thời gian sau đó, ba người họ đang đi qua bến cảnh, theo sau là một đám đông háo hức. Hai người hộ vệ cũng không cách quá xa ở đằng sau – họ không bao giờ rời khỏi Cassie. Sợi xích hoàng kim êm ái vang lên với mỗi bước đi của cô.

Những cư dân già của Thất Sủng đang tràn đầy sự vui vẻ khi nhìn thấy nữ tư tế trẻ tuổi của họ, có vẻ không hề biết đến ý nghĩa bất lành đằng sau sợi xích hoàng kim kia. Tin tức về hai Người Ngoài cũng đã lan truyền ra khắp thành phố.

Tâm trạng mọi người như vào lễ hội vậy.

Sunny quan sát gương mặt họ thông qua bóng tối, rồi quay sang Cassie và khẽ nói:

“Cô có vẻ rất nổi tiếng. Người ta ai cũng yêu cô hết sức.”

Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên mặt cô.

“...Là Dusk, không phải mình. Làm sao có thể không chứ? Cô ấy là một người cai trị thông thái và nhân từ, chưa kể đến là một nhà vô địch của thành phố. Là vì có những nữ tiên tri mà những Người Ở Sông mới có thể bảo vệ bản thân khỏi đám Ô Uế. Quan trọng nhất...mình vừa là người Thức Tỉnh mạnh mẽ nhất vừa là Người Ngoài duy nhất còn lại trong Thất Sủng. Nếu như họ đánh mất niềm tin và yêu thương đối với mình, thì họ chỉ còn lại sự tuyệt vọng mà thôi.”

Cô thở dài đăm chiêu.

“Dù vậy, cô chắc chắn đã làm rất nhiều để có được lòng tin của họ. Sống sót một năm trong Ác Mộng Thứ Ba không thể nào là dễ. Đặc biệt là chỉ một mình.”

Cậu đã nhìn thấy Thất Sủng và những người của nó. Họ không phải loại lực lượng mà cậu đã hi vọng tìm thấy...và mặc dù Cassie đã không nói chi tiết khi miêu tả những nỗ lực bảo vệ thành phố khỏi Ô Uế, dễ để đoán được bảo vệ nó là một gánh nặng chứ không phải ân huệ.

Những ngày của cô chắc chắn là đầy những trận chiến và những chiến thắng hiểm khốc. Việc Thất Sủng vẫn còn đứng là một phép mầu.

Cô mỉm cười.

“À...thì, đúng vậy. Sau sự hỗn loạn ban đầu, mình đã dẫn những chiến binh còn lại vào chiến đấu nhiều lần, và giết nhiều thứ quái vật. Nó đúng là không dễ. Nhưng mình không hẳn là một mình.”

Cassie chỉ về phía đám đông theo sau họ ở khoảng cách tôn trọng, cũng như hai người hộ vệ yên lặng.

“Những người của Thất Sủng có lẽ đã trở nên yếu ớt, nhưng mà họ can đảm và gan dạ. Mình cũng có vài Tiếng Vang hỗ trợ bản thân.”

‘...Đúng rồi.’

Neph đã mang lại một Tiếng Vang mạnh mẽ từ Sa Mạc Ác Mộng, một Ác Mộng Ngã với sáu cánh tay. Tiếng Vang đó đã được đưa cho một Người Giữ Lửa trước khi tổ đội của người đó phải thách thức Hạt Giống Ác Mộng. Cô chắc chắn cũng đã thu xếp một hai hộ vệ mạnh mẽ cho Cassie.

Sunny nghiêng đầu.

“Chính xác thì những Tiếng Vang của cô mạnh cỡ nào?”

Cô gái mù im lặng một giây.

“Cậu đã biết Vũ Công Yên Ắng. Năng lực của cô ấy được tăng cường bởi một Ký Ức đặc biệt mình nhận được từ Valor, mặc dù là không nhiều. Cũng có một Tiếng Vang nhân tạo mà Neph đã kiếm được cho mình từ gia tộc nữa, ngang ngửa một Quái Vật Ngã. Và...có một Tiếng Vang mà mình đã tự kiếm được ở Mộ Ariel. Một... Quái Thú Vượt Giới Hạn, đại loại.”

Cậu nhướng mày.

“Đại loại?”

Cassie khẽ thở dài.

“Đó là Tiếng Vang của nữ tiên tri lớn tuổi mà mình giết được. Mình cố không triệu hồi cô ta ở nơi mà những cư dân của Thất Sủng có thể thấy được.”

Sunny hơi giật mình, sau vài giây im lặng, Nephis đột nhiên lên tiếng, giọng cô bằng phẳng:

“Một mình cậu nên có thể xử lý hai Bậc Thầy. Với một Tiếng Vang Vượt Giới Hạn, những hộ vệ kia của cậu không hề có khả năng chiến thắng. Họ đi theo cậu thì được gì chứ?”

Cassie mỉm cười buồn bã.

“...Đúng vậy. Không có ý nghĩa gì cho lắm. Mình có thể dễ dàng giết họ, và mình có thể dễ dàng phá vỡ xích này. Họ cũng biết như vậy. Nhưng mà họ trung thành và tận tâm với nghĩa vụ của mình...và vậy nên, mình ở lại trong xích vì tôn trọng sự tận tụy của họ. Chẳng phải buồn sao? Việc mình chỉ được canh chừng bởi hai Bậc Thầy nên cho mọi người biết mọi thứ cần biết tình hình nghiệt ngã của Thất Sủng. Trừ khi chúng ta hành động, nó sẽ sớm bị Ô Uế nuốt lấy mà thôi.”

Sunny thở dài, cố gắng tưởng tượng việc đã xảy ra với Thất Sủng thật sự...và Dusk thật sự. Cậu biết rằng nữ tiên tri cuối cùng đã bị chôn ở biển, cơ thể cô cuối cùng đã trở thành vật chứa của một Khủng Bố Đồi Bại.

Sự tồn tại của Khủng Bố LO49 là chứng cứ cho thấy nền văn minh của Dòng Sông Vĩ Đại đã gặp một kết cục buồn bã.

Và nó sẽ gặp kết cục đó lần nữa nếu như họ không thể chinh phục Ác Mộng này...

Ngay lúc đó, họ đến cuối bến cảng và đi ngang qua một tấm gỗ dẫn lên boong con thuyền ma quái. Đám đông ở lại, chỉ có hai người hộ vệ theo họ lên con thuyền cổ đại.

Cassie đứng hình, hạ hai tay xuống thấp và nhìn chăm chú về sự hư vô với đôi mắt xanh xinh đẹp. Sau một lúc, cô nói mềm mại:

“Sunny...cậu có thể nhìn về phía cây tôn nghiêm không?”

Cậu làm theo lời đó, chậm trễ nhận ra là cô gái mù chắc là đang dùng Kĩ Năng Vượt Bậc của cô để nhìn bằng thị giác của cậu. Mặc dù cậu không cảm thấy gì cả, nó cũng có cảm giác kì lạ là...xâm phạm.

Không có hại gì cả, nhưng mà với một người bí mật như là Sunny, chia sẻ là một quá trình không thoải mái.

‘Mình tự hỏi liệu cô ta có nhìn thấy tên khốn kia không.’

Cậu lén ném một ánh mắt về phía Tội Lỗi An Ủi, kẻ đang đứng bất động bên dưới cái cây, và đè nén sự không thoải mái của mình.

Họ đi quanh con thuyền một lúc, cho phép Cassie quan sát cả bên ngoài và bên trong nó. Cô dù sao cũng là người biết Phá Xích rõ nhất, vậy nên họ cần đánh giá của cô để loại bỏ những nghi ngờ.

Đến sau cùng, cô gái mù ngừng lại gần cây tôn nghiêm và dịu dàng đặt tay lên vỏ cây trắng.

Sau vài giây im lặng, cô thở dài và quay sang họ.

“Là Phá Xích. Mình chắc chắn.”

Sunny và Nephis trở nên nghiêm nghị.

Đương nhiên, họ đã nghi ngờ như vậy...nhưng dù vậy, một tia hi vọng rằng nó chỉ là một con thuyền tương tự vẫn còn sống trong tim họ.

Giờ, nó hoàn toàn bị dập tắt.

Cassie chỉ đây đó, miêu tả những thứ mà cô phát hiện.

“...những kênh tinh túy bị tổn thương nặng nề, nhưng mà hình dạng của chúng là không thể nhầm lẫn được. Mình dù sao đã tự mình chữa trị chúng, nên mình biết mỗi chi tiết nhỏ về cách Noctis khắc ra những pháp thuật mới lên những cái cũ do những Thợ Săn Lửa tạo ra. Đó là thuyền của ông ấy...thuyền của chúng ta. Có nhiều khác biệt, nhưng mà cốt lõi của nó vẫn là vậy.”

Sunny nhăn nhó.

“Nhưng mà làm thế quái nào nó có thể ở đây? Và làm sao mà chúng ta lại có thể tìm đến nó?”

Cô gái mù chần chừ, rồi ảm đạm lắc đầu.

“Đó, mình không thể trả lời.”

Cậu nhắm mắt, rồi mệt mỏi xoa mặt.

‘Cái quái gì đang xảy ra vậy...cái quái gì đã xảy ra ngay từ đầy cơn Ác Mộng chết tiệt này? Có quá nhiều thứ không thể giải thích được!’

Sức chịu đựng của Sunny đối với bí ẩn đã đến giới hạn.

Cassie suy nghĩ vài giây, rồi đột nhiên nói:

“Nhưng mình có thể nói một điểm.”

Cả Sunny và Nephis nhìn cô, chờ đợi.

“Cô chỉ về phía sàn thuyền dưới chân và mỉm cười.

“...Mình nghĩ mình có thể chữa trị những pháp thuật một lần nữa. Nếu như cho mình chút thời gian, Phá Xích sẽ lại có thể bay một lần nữa.”