Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1363: Cái Bóng, Ngôi Sao, Và Nhà Tiên Tri



Chương 1363: Cái Bóng, Ngôi Sao, Và Nhà Tiên Tri

Tin tức Phá Xích có thể được khôi phục trở lại quá khứ...tương lai?...huy hoàng là rất được chào đón. Nhưng mà, sẽ mất Cassie một thời gian để tu sửa nó. Họ cũng sẽ cần rất nhiều vật liệu, cũng như nhiều sự giúp đỡ từ những cư dân ở Thất Sủng.

Có những thợ xây thuyền kinh nghiệm trong số họ. Sunny và Nephis đã chỉ chắp vá con thuyền cổ đại đủ tốt để nó không ngay lập tức chìm, nhưng mà có rất nhiều thứ mà họ không thể đạt đến. Bây giờ, tình hình là khác.

Chỉ sửa chữa thân thuyền và boong thuyền sẽ mất vài tuần. Sau khi phần đó làm xong, thì những công việc tinh tế hơn sẽ bắt đầu – Cassie sẽ phải khôi phục lại những đường kí tự mà khiến cho pháp thuật của con thuyền bay có thể hoạt động.

Đó nghe như rất nhiều thời gian.

Sunny và Nephis biết được cả một năm đã trôi qua bên trong Mộ Ariel kể từ khi Ác Mộng bắt đầu, vậy mà họ lại cảm thấy khó chịu với việc lãng phí dù chỉ một ngày. Những thành viên của tổ đội đang ở đâu đó ngoài kia, tình hình là không rõ. Có lẽ họ đang cực kì cần có giúp đỡ.

Đến cuối cùng, ba người họ quyết định không trì hoãn việc rời khỏi quá nhiều. Sunny và Nephis cần nghỉ ngơi, và Phá Xích phải được chữa trị khẩn cấp...nhưng kể từ khi Cassie sẽ có thể tự mình làm việc với những pháp thuật, họ sẽ rời khỏi Thất Sủng ngay khi công việc tu sửa những phần tổn thương của thân thuyền hoàn thành.

Làm vậy để họ với có lẽ là hai tuần yên bình để khôi phục và chuẩn bị bản thân.

Nhìn về phía ánh đỏ của hoàng hôn từ cửa sổ của những căn phòng riêng của Cassie, Sunny thở dài.

Bầu trời được sơn màu đỏ xinh đẹp, và Dòng Sông Vĩ Đại như là một biển máu thiêu đốt vậy. Thành phố bên dưới họ như là một bông hoa tuyết.

“...Cô sẽ ổn chứ, để lại Thất Sủng?”

Quay đi khỏi cửa sổ, cậu nhìn cô gái mù. Cô đang pha trà, có vẻ như không hề thấy bất tiện bởi xiềng xích hoàng kim trên tay.

Nephis cũng đang ở gần đó, quan sát những bức tường tranh.

Cassie mềm mại lắc đầu.

“Mình đúng là đã thân thuộc với những người này. Nhưng mà chúng ta làm vậy là cũng vì họ...nếu chúng ta không đánh đến Bờ Vực, thì sẽ không còn tương lai gì cho những Người Ở Sông. Trong vài năm đến, hay nhiều nhất vài thập kỷ, họ sẽ không còn nữa.”

Đương nhiên là nếu họ là Người Ở Sông thật sự. Như những người ở thế giới thức tỉnh biết thì, thế giới của Ác Mộng sẽ ngừng tồn tại ngay khi Hạt Giống được chinh phục. Nhưng mà...khó để có thể làm ra phân biệt đó.

Sunny ít nhất là chưa từng làm được như vậy.

Cậu đi về phía bàn và ngồi xuống.

“Họ có hiểu vậy? Họ sẽ để cô rời khỏi?”

Hai hộ vệ đang đứng ngay ngoài cửa. Mặc dù cậu không thể nhìn thấy họ, cậu có thể cảm giác được bóng của họ.

Cassie chần chừ vài giây, rót trà vào ly sứ.

“Họ sẽ. Mình sẽ giải thích tốt...đừng lo lắng. Đến, uống chút trà thôi.”

Nephis kéo sự chú ý ra khỏi những bức tranh và đến ngồi xuống cùng họ. Gương mặt cô bình tĩnh và từ tốn.

Nâng ly, cô chần chừ một chút, rồi nói bằng giọng bằng phẳng:

“Mình vẫn chưa có cơ hội nói. Nhưng mà mình...mình cũng nhớ cậu. Và mình cũng mừng là chúng ta tìm thấy lẫn nhau.”

Cô nhìn Cassie, rồi nhìn Sunny. Ánh mắt cô ngừng lại trên mặt cậu thêm vài khoảnh khắc.

Rồi, Nephis uống một ngụm chất lỏng màu hổ phách thơm lừng kia và nhàn nhạt mỉm cười.

“Như là ngày tháng tươi đẹp trước kia vậy.”

Sunny cũng cân nhắc nói gì đó cảm động, nhưng rồi đầu hàng sự xấu hổ của việc cho ra cảm xúc thật sự của bản thân và giả vờ sặc trà.

“Tươi đẹp? Chính xác thì cô đang gọi thời gian nào là tươi đẹp vậy? Lần mà tôi bị xiên que bởi một con Cua Bách Trưởng, hay là lần mà cái cây chết tiệt kia mê hoặc chúng ta? Hay khi chúng ta bị thứ sống dưới biển sâu tấn công trong lúc vượt qua biển hắc ám vào đêm?”

Nephis im lặng vài giây, rồi gật đầu.

“...Đúng vậy.”

Cậu nhìn chằm chằm.

‘Nếu đó là thứ mà cô ta gọi là tươi đẹp...chết tiệt thật chứ, đó thật ra là giải thích được khá nhiều...’

Sunny cảm thấy xin lỗi tên nào đó mà phải dẫn Ngôi Sao Thay Đổi đi một buổi hẹn hò một ngày nào đó.

Lúc cậu làm vậy, Tội Lỗi An Ủi cười chế giễu.

“Tự thương hại hử?”

‘Câm mồm mày lại!’

Cậu ném một ánh mắt giận dữ về phía âm hồn của thanh kiếm, rồi lắc đầu.

Cậu đùa ai chứ? Sunny đã từng hoài niệm về những ngày đơn giản sống sót trên Vùng Đất Lãng Quên nhiều lần. Địa ngục nơi đó...cũng như là một thiên đường hắc ám, đối với cậu.

Nhìn qua một cái bóng, cậu quan sát ba người họ – Nephis, Cassie, và bản thân.

‘Thần thánh.’

Mỗi người trong số họ đã thay đổi quá nhiều. Họ cơ bản là không thể nhận ra...và đó thậm chí là không phải vì diện mạo của họ đã thay đổi cỡ nào bởi quá trình Thức Tỉnh và Vượt Bậc.

Lúc đó...Sunny đã là một con chuột bụi đời không năng lực mà chỉ quan tâm về bản thân và cách giữ bí mật cho bản thân mình. Cassie đã là một cô gái ngọt ngào, nhưng mà bất lực, bị phá vỡ bởi sự nghiêm trọng của Khiếm Khuyết quá khủng khiếp. Nephis đã là một cô gái biệt lập mà không biết quá nhiều về thế giới, ngoại trừ việc cô sẽ đốt cháy nó thành tro.

‘Nhìn chúng ta bây giờ đi.’

Thằng nhóc gầy gò từ ngoại ô đã không còn nữa, bị thay thế bởi một chàng trai bảnh bao với ánh mắt lạnh lẽo và hắc ám đến mức người ta có thể dễ dàng bị ánh mắt đó cắt đứt. Cô gái bất lực giờ là một mĩ nữ mà có sự mềm mại che giấu đi ý chí không sờn và sức mạnh không tầm thường. Nephis...có lẽ là đã thay đổi nhiều nhất, học được quá nhiều bài học cay đắng.

Tên của họ được biết đến trên toàn thế giới, và họ từ lâu đã đếm không nổi những sinh vật hùng mạnh mà chết dưới kiếm của mình. Ngã, Đồi Bại, thậm chí Vĩ Đại. Ác Quỷ, Khủng Bố, thậm chí Titan.

Cũng có nhân loại nữa... Thức Tỉnh, Bậc Thầy, và thậm chí Thánh.

Ai lại nghĩ rằng ba đứa nhóc tuổi mười mấy mà đã gặp nhau trong Mê Cung Đỏ lại sẽ uống trà trong một thế giới ẩn giấu được tạo ra bởi một daemon một ngày nào đó, nghỉ ngơi trước khi ra khỏi để dấy lên một trận chiến tranh với cả một thành phố Sinh Vật Ác Mộng?

Sunny uống một ngụm trà và lắc đầu.

‘Cuộc đời đôi lúc đúng là buồn cười.’

Dù vậy...trà đúng là ngon thật sự.

Cậu chần chừ một lúc, rồi ngượng nghịu nói:

“Tôi...có lẽ cũng nhớ cô. Tôi mừng là ba người chúng ta đã lại cùng nhau một lần nữa.”