Chương 1364: Cùng Nhau Tạo Ra Ký Ức Mới
Dòng Sông Vĩ Đại trôi chảy bất tận. Đâu đó trong tương lai, Dệt đổ nát đang trôi dạt trống rỗng và im lặng, không còn ai để nhìn thấy bước chân của nó về phía sự hủy diệt không thể tránh khỏi. Đâu đó trong quá khứ, có thành phố Bờ Vực, chứa đựng những kinh dị ẩn giấu của Ô Uế. Cũng có Chạng Vạng, bí ẩn và đáng sợ, lạc mất vào thời gian.
...Nhưng ở Thất Sủng, thì những ngày này là yên bình.
Công việc tu sửa Phá Xích bắt đầu ngay khi Sunny, Nephis, và Cassie uống xong trà. Cậu đến thăm bến cảng để quan sát việc chữa trị, nhưng mà thật sự thì không cần thiết. Những cư dân lớn tuổi của thành phố cuối cùng của nhân loại biết cách chăm thuyền hơn hẳn cậu, và mặc dù cơ thể họ cổ đại và yếu ớt, trong số họ vẫn còn vài người Thức Tỉnh.
Sức mạnh thể chất của họ giải quyết nhiều vấn đề, nên Sunny không cần giúp đỡ. Tốt nhất cậu có thể làm là đừng cản trở.
Biết rằng phía trước sẽ có nhiều trận chiến, cậu dùng thời gian của mình chuẩn bị kĩ càng nhất có thể. Cassie và Nephis cũng làm vậy. Người sau là rèn luyện kiếm thuật không ngừng nghỉ, còn người trước...thật ra thì, Sunny không hoàn toàn chắc chắn nhà tiên tri mù của họ đang làm gì.
Cô dùng rất nhiều thời gian thu xếp những biện pháp để giữ Thất Sủng an toàn trong lúc cô vắng mặt, nhưng mà cũng dành ra thời gian để đấu tập với cậu và Nephis nhiều nhất có thể. Họ ăn cùng nhau, đi dạo thành phố, và có những cuộc họp chiến lược dài.
Cậu vui vẻ vì ba người họ lại ở bên nhau.
Nhưng mà nó cũng hơi kì lạ.
Cassie đã ở trong Ác Mộng cả một năm...có nghĩa là cô bây giờ lớn hơn Sunny vài tháng, khiến cậu trở thành người trẻ tuổi nhất trong tổ đội. Cậu đã từng đối xử với cô như em gái mình, ở lúc ban đầu, nên hơi kì lạ khi bản thân đột nhiên lại trở thành người trẻ hơn.
Nhưng mà rồi, tuổi tác là thứ trừu tượng...đặc biệt là đối với người Thức Tỉnh. Bản thân Sunny đã có đoạn thời gian dài không nói rõ được trong nhà tù giấc mơ tạo ra bởi Ác Mộng. Mặc dù cậu đã quên đi phần lớn của thử thách tàn nhẫn đó, linh hồn cậu thì vẫn nhớ những vết sẹo của nó.
Nhắc đến Ác Mộng, chiến mã hắc ám bây giờ là ưu tiên của cậu. Sunny đã không chắc rằng bản thân sẽ có thể tạo ra đủ Ký Ức để giúp ngựa của mình Vượt Bậc trước khi khởi hành từ Thất Sủng, nhưng mà cậu vui vẻ ngạc nhiên là đã tính sai.
Có hai nguyên nhân chính cho việc đó. Đầu tiên là Cassie đã mở ra kho báu của đền thờ để đưa cậu vài mảnh hồn mà cậu thiếu. Thứ hai là Vương Miện Chạng Vạng.
Pháp thuật [Truyền Thừa Chạng Vạng] của nó tăng lên thật nhiều tốc độ Sunny khôi phục tinh túy vào bình minh và hoàng hôn. Nhưng ở Thất Sủng này thì, hoàng hôn kéo dài gần như cả ngày, chỉ bị gián đoạn bởi một màn đêm thoáng qua – kết quả là, lượng dự trữ của cậu đã trở nên gần như không thể cạn kiệt.
...Đó là một việc tốt với hơn chỉ một lý do. Ba người họ dù sao rồi cũng phải đến thăm thành phố thất lạc của Vua Rắn. Chạng Vạng nằm ở mép đối diện của Dòng Sông Vĩ Đại, nơi mà gần như luôn là bình minh. Sunny chắc chắn là có một lượng tinh túy bất tận trong mình sẽ là hữu dụng, cho dù thứ nguy hiểm mà họ có thể đối mặt ở đó là gì.
Hiện tại, cậu tập trung vào việc dệt Ký Ức để cho Ác Mộng hơn bất cứ gì khác. Bảng đếm mảnh bóng nâng lên theo từng ngày.
Và bảng đếm của số ác mộng mà chiến mã đã khuất phục cũng vậy, ở tốc độ vĩ đại hơn nhiều so với trước đó. Có lẽ là vì bản chất của Mộ Ariel...nhưng mà quan trọng hơn, vì những Người Ở Sông.
Trong thế giới thức tỉnh, Bóng của cậu có rất ít biện pháp để thu thập ác mộng – đó là gì những giấc mơ của người thường là không có năng lực gì cả, còn những người Thức Tỉnh thì lại không bao giờ nằm mơ. Chỉ có những Bậc Thầy và những con quái vật là có thể cung cấp cho Bóng của cậu những giấc mơ thích hợp để khuất phục.
Nhưng mà người Thức Tỉnh của thế giới Mộng Ảo – và vì vậy những Người Ở Sông của Mộ Ariel – là khác với những người bị Ma Pháp lây nhiễm. Những linh hồn họ không di chuyển giữa hai thế giới khi họ ngủ, và vậy nên, Ác Mộng có thể xâm lấn vào những giấc mơ của họ và chinh phục nỗi sợ hãi của họ.
Kết quả là, những cư dân của Thất Sủng tận hưởng giấc ngủ yên bình đến kì lạ trong những ngày nay, còn Bóng của cậu thì nhận được rất nhiều Ác Mộng để thêm vào bầy của nó.
Ở tốc độ này, Sunny không biết chuyện gì sẽ xảy ra trước – hắc mã sẽ Vượt Bậc hay là quay trở lại thành một Khủng Bố.
Cậu làm việc không biết mệt mỏi để dệt ra nhiều hơn những Ký Ức thô sơ, và làm vậy nhanh hơn.
Lần lượt, chúng được hoàn thành.
Và rồi, cuối cùng...Sunny dệt ra món cuối cùng.
Ngày họ khởi hành rời khỏi đã đến gần trong lúc cậu làm vậy. Ẩn giấu bên trong những căn phòng rộng rãi mà Cassie đã sắp xếp cho cậu bên trong đền thờ, Sunny chậm rãi hủy đi bốn cánh tay bóng tối và đặt Kim Weaver xuống.
Còn lại trong cánh tay con người của cậu là một món vật trang trí xà cừ xinh đẹp. Nhưng mà thứ khiến nó trông mời gọi như vậy không phải là màu sắc, mà là dệt hư ảo đằng sau nó.
“Xong rồi.”
Sunny chậm rãi thở ra, rồi hủy đi món trang sức và vươn người.
‘Làm được rồi.’
Cậu vừa mệt mỏi vừa sung sướng. Ác Mộng chỉ cần thêm một Ký Ức Vượt Giới Hạn nữa để đến Vượt Bậc – và bây giờ, món Ký Ức đó đã hoàn thành.
Đứng dậy, Sunny nhìn bầu trời đỏ bên ngoài cửa sổ. Đêm đã trôi qua, có nghĩa là Bóng của cậu nên đã quay trở lại vị trí của nó. Những ngày này, hắc mã của cậu thường núp trong bóng tối gần nơi Phá Xích đang được chữa trị, canh gác cho những người làm việc theo lệnh của cậu.
‘Mình nên đi thăm nó ngay thôi.’
Ngay lúc Sunny suy ngẫm thử Ác Mộng sẽ mạnh lên cỡ nào sau khi trở thành một Khủng Bố Vượt Bậc, một cái bóng nhanh chóng rơi xuống từ bầu trời và đậu lên khung cửa sổ. Đó là quạ của Jet.
Con chim nhỏ nhảy vài cái, rồi giận dữ nhìn cậu chăm chú và kêu lên:
“Kẹt! Kẹt!”
Cậu thở dài.
“Tao biết rồi, Quạ Quạ. Chúng ta sẽ đi tìm chủ nhân mày sớm thôi. Này, tao cũng muốn gặp cô ta chứ bộ! Đợi thêm vài ngày nữa thôi.”
Tiếng Vang gần đây ở quanh cậu rất nhiều, có lẽ là vì quen thuộc. Mỗi khi Sunny mệt mỏi với việc dệt, cậu sẽ quan sát con chim nhỏ và cố gắng khiến nó kiên nhẫn.
Đột nhiên, một nụ cười hiện ra trên môi cậu.
“Nhưng trước tiên...mày muốn đi tìm Ác Mộng cùng tao không?”
Con chim nghiêng đầu và nhìn cậu chằm chằm với cặp mắt tròn của nó. Rồi, nó mở miệng và kêu lên:
“Ngựa! Ngựa!”
Sunny bật cười.
“Đúng vậy. Con ngựa. Đi thôi!”
‘Thử lại nào...’
Nghĩ vậy, cậu tiêu tan vào bóng tối và hiện trở lại thành dạng thực chất. Lần này, Sunny không tạo lại hình dạng của bản thân, thay vì vậy, cậu biến mình thành một sinh vật khác hẳn và nhỏ hơn.
...Vài giây sau đó, hai con quạ – một đen, một còn đen hơn nữa, như thể được làm từ bóng tối – bay vào bầu trời đỏ sẫm.