Chương 1365: Âm Thanh Của Cánh Vỗ
Sunny đang bay qua bầu trời đỏ sẫm trên Thất Sủng. Lông vũ đen của cậu đang khẽ chuyển động trong gió, và cánh cậu lên xuống với nhịp điệu hòa hoãn. Việc bay của cậu là hơi ngượng nghịu...nhưng mà ít nhất thì cậu không rơi thẳng xuống đất, như là lần trước đó. Đương nhiên là cậu đã biến thành dạng một con quạ.
Sau khi nắm giữ bước thứ tư của Khiêu Vũ Bóng, học được một hình dạng mới đã trở nên dễ hơn đối với cậu. Nên, cậu đã dùng hai tuần qua làm đúng như vậy – dạy bản thân cách trở thành một con quạ. Sunny khá tự tin trên cạn và có dạng rắn biển để bảo vệ bản thân trong nước. Chỉ có bầu trời là vẫn chưa được chinh phục.
Mặc dù phải công nhận, cậu sẽ không thắng trận chiến nào trong dạng con chim nhỏ như này...nhưng mà cậu phải bắt đầu từ nơi nào đó.
Ý tưởng biến thành dạng của Tiếng Vang của Jet đã vào trong đầu cậu khi mà đang nghỉ ngơi sau một lúc dệt dài và buồn chán. Đúng, Sunny có rất nhiều tinh túy và dư mảnh hồn để hoàn thành mục tiêu, nhưng mà ngay cả sự kiên nhẫn của cậu cũng không phải là không có giới hạn. Cậu cần đôi lúc nghỉ ngơi và khiến bản thân phân tâm khỏi quá trình tạo ra những món Ký Ức thô sơ kia.
Trong một lúc nghỉ ngơi như vậy, con quạ kiên trì lại đến thăm cậu lần nữa để kêu lên Jet đang bị kẹt. Nhìn nó chăm chú, Sunny nhớ đến bản thân vẫn chưa tận dụng khả năng vừa mới cải thiện của mình để làm bóng nhiều sinh vật tốt hơn. Khát vọng muốn bay qua bầu trời rộng lớn khẽ chuyển trong tim cậu.
Ai nói Kai là người duy nhất được phép bay quanh trên không trung?
Vậy nên, đó chính xác là việc cậu đã làm. Nhìn chăm chú con chim nhiều chuyện, cậu cố gắng dạy bản thân dạng của nó.
Thứ...hóa ra là khó không thua gì lúc biến bản thân thành một con rắn biển khổng lồ.
Cơ thể con quạ là nhỏ và đơn giản hơn nhiều. Vấn đề là Quạ Quạ là một Tiếng Vang, và vì vậy không thật sự còn sống. Nên, Sunny gặp phải một trở ngại không ngờ đến... Khiêu Vũ Bóng không quá hiệu quả đối với những thứ mà không sống.
Nghĩ lại thì, cậu đáng lẽ nên biết nó sẽ như vậy ngay từ sớm. Suy nghĩ về lúc cậu tạo ra dạng rắn mã não, và thậm chí xa hơn nữa trong quá khứ, đến những ngày học phong cách chiến đấu của kẻ địch, Sunny nhận ra rằng có hai thành phần đối với Khiêu Vũ Bóng.
Một là thuần túy thể chất, còn lại là sâu đậm hơn và căn bản hơn, liên quan đến tinh túy của một tồn tại.
Tâm trí, tinh thần, và chính linh hồn của nó.
Những Tiếng Vang không thật sự sở hữu bất cứ thứ nào trong đó, nên cậu bị vướng trong một lúc.
Nhưng đến cuối cùng, Sunny vẫn có thể biến bản thân thành một bản sao của quạ. Nó chỉ là đã tốn cậu nhiều thời gian và công sức hơn hẳn trông đợi...và cậu vẫn không ngừng có rắc rối với dạng mới này sau khi nắm giữ nó.
Sở hữu cơ thể của một con chim là một việc, nhưng mà thật sự di chuyển như một con chim lại là một vấn đề hoàn toàn khác nữa. Vì Sunny chưa từng bay mà không có sự giúp đỡ của những pháp thuật trước kia, cậu đã phải học mọi thứ ngay từ đầu.
Lần đầu tiên cậu biến thành một con quạ, cậu đã ngay lập tức ngã ra mỏ mình chỉ từ một cú nhảy đơn giản nhất...vài chục lần liền, toàn bộ dưới ánh mắt bối rối và khó hiểu của Tiếng Vang.
Dù vậy, cậu bây giờ đang bay.
Cảm giác khá là sung sướng.
Thật ra thì, nó sung sướng đến mức, Sunny mở miệng và kêu lên:
“Bay! Bay!”
Rồi, cậu xấu hiểu và suýt chút nữa không điều khiển nổi cánh của mình.
‘Giờ thì...mắc quái gì mà mình lại nói đến hai lần?’
Hơi lắc đầu, Sunny nhìn về phía bến cảng nơi Phá Xích đang đứng, được tu sửa bởi một lượng lớn người thợ, và cẩn thận bay thấp xuống về phía nó.
Cậu không có ngã...đến giây cuối cùng.
Tiếng Vang của Jet tiếp đất với sự dễ dàng tự nhiên và nhảy vài lần háo hức, nhưng Sunny thì vô dung nằm lăn ra trên đá sỏi sau khi lăn vài lần.
‘Ây da. Vẫn còn cần tiến bộ.’
Thầm thở dài, cậu để dạng quạ tiêu tan thành một cái bóng không hình dạng, rồi hiện ra từ nó ở dạng nhân loại của mình.
Làm người cảm thấy vướng víu và nhàm chán.
...Nhưng mà cậu cũng hơi bị sốc bởi lực lượng hung tợn ẩn chứa trong cơ thể tái nhợt, gầy gò của mình.
‘Chết tiệt, mình đã chỉ là quạ có một phút thôi...’
Nhìn quanh, Sunny cố tìm cái bóng mà Ác Mộng đang núp trong. Cậu không ngay lập tức phát hiện con ngựa, nhưng mà cậu đã phát hiện một ông già quen thuộc đang há hốc mồm nhìn cậu.
“N-ngài Sunless?”
Sunny thầm thở dài.
“Ồ. Chào, Cronos.”
Ông lão tuổi teen đã theo sau họ trong lúc đi quanh thành phố, đầy sự tò mò. Hắn ta là một thằng nhóc ngoan...cho dù gọi một thằng nhóc mà trông già như Giáo Sư Obel là khó cỡ nào...nhưng nếu có một thứ mà Sunny dị ứng với, thì đó là những người tò mò. Nên, cậu thấy không thoải mái quanh người Sinh Ở Sông trẻ tuổi và nhăn nheo.
“Ngài...ngài vừa biến thành một con chim?”
Sunny nhìn Cronos một giây, rồi nhún vai.
“Đúng vậy. Theo một cách nói thì đúng là vậy.”
Ông già kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm.
“A, tôi hiểu rồi! Như là lần ngài biến thành con rắn! Đó là Kĩ Năng Phân Loại của ngài?”
Sunny hít một hơi sâu.
‘Hỏi, hỏi lắm thế...’
Cậu phải nhắn nhở bản thân tình huống của thằng nhóc kia là buồn cỡ nào. Thậm chí không phải vì Cronos đã biến thành một ông già trước khi trở thành người lớn, mà còn vì thằng nhóc không hề có gì thú vị hay hứng thú để làm cả. Cả cuộc đời hắn bị giới hạn trong một thành phố mà được xem là bé tí tẹo trong thế giới thức tỉnh – và, tệ hơn nữa, thành phố đó là cái cuối cùng, thậm chí không có tin tức về những sự kiện từ xa xăm đến được đây.
Đương nhiên là thằng nhóc sẽ phi thường háo hức với việc có hai người bất ngờ đến thăm.
Sunny im lặng một giây.
“Nói chính xác thì, nó là kết quả từ việc kết hợp mọi Kĩ Năng Phân Loại...là một kiểu nghệ thuật chiến đấu.”
Cronos gật đầu vài lần, cho thấy đã hiểu, rồi nói đầy suy tư:
“Ồ...tôi không hiểu ngài nói gì cả, Ngài Sunless...”
Rồi, hắn mỉm cười.
“Ngài đến để kiểm tra con thuyền của mình?”
Tiếng Vang quạ nhìn chàng trai với sự ghét bỏ và thiếu kiên nhẫn vỗ cánh.
“Ngựa! Ngựa!”
Sunny gật đầu.
“Không...ta đến để cho ngựa ăn.”