Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1366: Sự Khủng Bố Của Đất Liền



Chương 1366: Sự Khủng Bố Của Đất Liền

Quạ nhảy lên vai Sunny, và họ đi về phía nơi Ác Mộng đang ẩn nấp. Cronos, khó chịu là, theo sau họ với một nụ cười kích động. Nói vậy chứ Sunny cũng không thể khó chịu quá lâu bởi vì ánh mắt tôn sùng mà ông già đang cho cậu.

“Ngài Sunless...nếu tôi có thể hỏi...”

Cậu trợn mắt và thở dài.

“Gì?”

Cronos chần chừ một giây.

“...Ngựa là gì?”

Đó suýt khiến Sunny vấp té.

‘Cái quái gì...tại sao lại nghe như thứ mà mình sẽ hỏi vậy chứ?’

Cậu nhún vai.

“Là một động vật to mà chạy rất tốt. Người ta thường cưỡi chúng đi lại. Đương nhiên, ngựa của ta không phải ngựa tầm thường...nó là một mối họa thật sự, cái con thú đó.”

Ông già nhíu mày suy tư.

“Nhưng mà tại sao họ không dùng thuyền?”

Sunny đè nén xúc động muốn nghiến răng và trả lời bằng giọng bằng phẳng:

“Thế giới bên ngoài Mộ không phải đều là nước, nhớ chứ? Đa số người ta sống trên cạn. Ngựa là động vật trên cạn.”

Cronos nhìn về phía xa, sự mơ hồ viết rõ trên mặt hắn.

“A...tôi hiểu, tôi hiể rồi. Không có thuyền cạn sao? Có vẻ kì lạ!”

Tràng oanh tạc những câu hỏi tiếp tục.

Đến khi họ đến cái bóng sâu đậm nơi Ác Mộng đang ẩn nấp, Sunny thấy hơi mệt mỏi.

“...đúng vậy, đất đôi lúc rung chuyển, phun lửa, và nuốt lấy cả thị trấn. Nhưng mà không quá thường xuyên. Đa số lúc mà núi lửa phun trào...ồ, núi lửa là một ngọn núi phun lửa. Và một ngọn núi cơ bản là một cục đá to và sắc bén, đủ cao để đến được tầng mây. Có băng và tuyết trên đỉnh, nhưng mà không đủ không khí để hô hấp...ừ thì, nói đúng ra là có nhiều không khí, nhưng mà người ta không thể thở nó mà không chết...”

Mắt ông già mở rộng ra.

“Kì lạ thật! Tôi sẽ không bao giờ muốn sống trên cạn...nghe đúng là đáng sợ mà...”

Sunny trợn mắt nhìn hắn.

‘Đáng sợ quái gì chứ?! Ngươi sống trên một dòng sông bất tận mà ngã xuống một vực thẳm không đáy, đầy rẫy những thứ bão thời gian và quái vật Ô Uế từ tương lai đó!’

Cậu lắc đầu, rồi nói bằng giọng đè nén:

“Ác Mộng, đến đi.”

Hai ngọn lửa đỏ sẫm thắp lên trong bóng tối, và những cái bóng dâng trào, trở thành hình dạng một con hắc mã đáng sợ. Ánh sáng lấp lánh trên răng nanh thép và cặp sừng sắc bén của Ác Mộng, nhuộm đỏ bởi hoàng hôn cháy rực.

Cronos kêu lên.

“A! Một...một con ngựa!”

Gương mặt nhăn nheo của hắn tái đi, và hắn lùi lại vài bước.

“T-thưa Ngài...ngài đừng nói rằng ngựa là những quái thú khủng khiếp như vậy! Người trên cạn thật sự c-cưỡi chúng?”

Sunny hả hê nhìn thằng nhóc, rồi cảm thấy hơi ác. Thằng nhóc dù sao cũng rất già...lỡ như nhìn thấy Ác Mộng cho hắn lên cơn đau tim thì sao?

Cậu chần chừ một giây, rồi vỗ vai Cronos.

“Đúng vậy. Nhưng như ta đã nói, Ác Mộng không phải ngựa bình thường. Nó là một sinh vật bóng tối cổ đại mà từng phục vụ cho một người Vượt Giới Hạn bất tử trước khi trở thành của ta. Giờ thì...cho nó ăn thôi.”

Trong lúc Sunny ném một ánh mắt háo hức về phía hắc mã và triệu hồi món đồ trang trí xà cừ, ông lão hỏi với giọng run rẩy:

“Nhưng...con quái thú đáng sợ như này thì ăn gì chứ? Ngài...ngài không có vẻ có đem thịt bên người?”

Đầy những ý nghĩ về việc Vượt Bậc cho Ác Mộng, Sunny lơ đãng mỉm cười.

“Ồ, đừng lo lắng...ta có món ăn khoái khẩu của nó ngay đây, ngay bên mình...”

Ngạc nhiên khi ông lão lùi lại vài bước nữa, cậu nhìn Cronos với ánh mắt kì lạ và đưa món trang sức cho chiến mã của mình.

“Đây này anh bạn. Xin lỗi mất tao lâu đến vậy.”

Ác Mộng khẽ khịt mũi, rồi mang mõm đến gần tay cậu và đẩy nó, ném món Ký Ức xuống đất. Rồi, nó nghiền nát nó với một cú đạp từ móng guốc cứng cáp của nó.

Một cơn lốc tia sáng dâng lên từ món đồ bị đạp nát và tách ra thành sáu luồng, mỗi luồng tràn vào một ngọn thang cháy bên trong cái bóng mà làm linh hồn của Ác Mộng.

‘Đây rồi...cuối cùng!’

Sunny đã luôn bận bịu với việc nâng sức mạnh cho Thánh – Bóng chiến đấu chủ yếu của cậu – nhanh nhất có thể, nên cậu đã hơi bỏ qua ngựa đen của mình. Đương nhiên là không phải không có nguyên nhân. Mục tiêu chủ yếu của Ác Mộng không phải là một lực lượng hủy diệt trong chiến đấu. Nó trước tiên là một thú cưỡi trung thành, sau đó mới là một chiến binh. Tính thực dụng của nó đối với Sunny là quý giá hơn nhiều việc có thêm một kẻ chiến đấu.

Dù vậy...khoảnh khắc này đã chờ từ lâu lắm rồi.

Trong lúc những tia sáng được hấp thụ vào trong bóng tối sống bên trong Ác Mộng, hình dạng của nó trở nên mơ hồ. Rồi, chiến mã biến mất.

Đã biết chuyện gì sẽ xảy ra, Sunny chìm vào Hồn Hải. Xuất hiện trong nơi yên ắng, không ánh sáng, cậu thấy Bóng của mình đang đứng trên bề mặt nước tĩnh lặng. Ác Mộng đã cúi đầu, cơ thể nó hơi run rẩy.

‘Tuyệt!’

Bên trong cái Bóng, ánh sáng từ sáu ngọn than mờ nhạt trở nên càng lúc càng mãnh liệt. Nước đột nhiên dâng trào, như thể bị một ngọn gió vô hình tấn công. Những tia lửa đen vươn lên từ bộ lông của Ác Mộng, nhanh chóng bọc hoàn toàn lấy cơ thể nó.

Sunny đã nhìn thấy Bóng lên Cấp Bậc mới vài lần. Cậu biết rằng quá trình này sẽ không mất lâu – không như tiến hóa lên Lớp mới, sự thay đổi này sẽ chỉ mất vài phút.

Cậu kiên nhẫn chờ đợi.

Như thể cảm giác được tầm quan trọng của việc đang xảy ra ở đâu gần đó, nhưng mà bản thân họ lại không nhìn thấy được, cả Quạ Quạ lẫn Cronos giữ im lặng.

...Nhanh chóng, quá trình biến đổi đã hoàn thành.

Nước không yên lại trở nên tĩnh lặng, ngọn lửa đen rút đi. Ác Mộng xuất hiện từ bên trong tấm màn che, vẫn đáng sợ như bao giờ. Diện mạo bề ngoài của nó không thay đổi nhiều. Chỉ có ánh đỏ trong mắt hung tợn của nó có vẻ sáng hơn.

Bất chấp điều đó...

Hình dạng hắc ám của nó lại tràn trề một thứ sức mạnh mới.

Sunny nhếch mép cười.

‘Một Khủng Bố Vượt Bậc...’

Chiến mã của cậu bây giờ đã mạnh mẽ bằng sinh vật mà Nephis đã giết ở trên đỉnh Tòa Tháp Đỏ.

Thật ra thì, ngay cả Sunny, người sở hữu một sức đề kháng tâm trí cực kì cao, cũng phải cảm thấy một tia sợ hãi nắm lấy tim mình khi nhìn về phía con hắc mã.

‘Đợi chút...chẳng phải...chẳng phải khí thế sợ hãi này có vẻ quá mạnh hay sao?’

Cố gắng kiềm chế sự xúc động, Sunny buộc bản thân tiếp tục nhìn Ác Mộng và triệu hồi kí tự.

Trong giây kế tiếp, biểu hiện của cậu thay đổi.

‘Gì cơ?! Khi...xảy ra từ khi nào chứ?!’

Bảng đếm mảnh bóng đã được lấp đầy và bây giờ là trống rỗng. Sunny đương nhiên đã biết vậy.

Nhưng mà, thứ cậu đã không nghĩ sẽ thấy...

Là bảng đếm số ác mộng bị khuất phục cũng đã đầy.

[Nguyền Rủa Ảo Mộng], Kĩ Năng Khủng Bố của Ác Mộng, đã được mở khóa.

...Đứng cạnh Sunny, Cronos và Tiếng Vang quạ trao đổi một ánh mắt mơ hồ. Tại sao Ngài Sunless lại có vẻ kích động như vậy?

Con chim nhỏ nghiêng đầu ra vẻ hiểu biết và kêu lên với vẻ ưu việt:

“Ngựa!”