Chương 1367: Nguyền Rủa Ảo Mộng
Những kí tự lung linh trong bóng tối, vây quanh bởi sự im lặng bất động.
Thôi miên bởi chúng, Sunny tham lam đọc:
Bóng: Ác Mộng.
Cấp Bậc Bóng: Vượt Bậc.
Lớp Bóng: Khủng Bố.
Mảnh Bóng: [0/300].
Cậu đã biết là sẽ như vậy, nhưng mà nhìn thấy từ “Vượt Bậc” vẫn khiến cậu tràn đầy hứng khởi. Ở bất cứ lúc nào khác, Sunny sẽ dùng chút thời gian, tận hưởng ngắm nghía những kí tự vừa thay đổi này, nhưng mà cậu lúc này hứng thú với một thứ khác hơn hẳn.
Ánh mắt cậu trượt thấp hơn.
Mô tả Bóng: [Con ngựa chiến xinh đẹp được thuần hóa bởi Lạc khỏi Ánh Sáng bội bạc trong đáy sâu của một giấc mơ khủng khiếp. Hai cái Bóng chiến đấu qua vố số ác mộng, phá tan tất cả chúng; cả hai đều không chịu bỏ cuộc, nên đến cuối cùng, những cơn ác mộng đã phải bỏ cuộc.]
Bất chấp sự kích động hiện tại, nhớ đến trận chiến đáng sợ với Ác Mộng vẫn khiến Sunny rùng mình.
Thuộc Tính Bóng: [Nhanh], [Chiến Mã Hắc Ám], [Chúa Tể Sợ Hãi], [Mộng Du].
Những Thuộc Tính vẫn như trước đó. Chiến mã của cậu nhanh, có thể di chuyển qua những giấc mơ, và trở nên mạnh mẽ hơn khi dc sợ hãi hay được vây quanh bởi những bóng tối. Ánh mắt của Sunny cuối cùng dừng lại trên chuỗi kí tự mà khiến cậu hứng thú nhất…
Kĩ Năng Bóng: [Bóng Trôi Chảy], [Áo Choàng Sợ Hãi], [Ác Mộng], [Nguyền Rủa Ảo Mộng].
Mắt cậu hơi mở to.
Hai Kĩ Năng đầu tiên không thay đổi. [Bóng Trôi Chảy] cho phép am di chuyển qua bóng tối với tốc độ đáng kinh ngạc, cũng như trở thành một cái bóng. [Áo Choàng Sợ Hãi] là một đòn tấn công tâm trí mà gây ra sự khủng hoảng đối với những thứ bị nó ảnh hưởng.
Nhưng mà hai Kĩ Năng còn lại thì...những kí tự miêu tả chúng là khác.
‘Xảy ra sớm hơn mình đã nghĩ…’
Kĩ Năng [Ác Mộng] có cùng tên với bản thân con hắc mã. Vào lúc này, mô tả của nó là:
[Ác Mộng] Mô tả Kĩ Năng: “Bóng này có thể tạo ra và khuất phục những cơn ác mộng. Càng có nhiều ác mộng phục vụ nó, nó càng trở nên hùng mạnh, cả bên trong lẫn bên ngoài giấc mơ.
Ác mộng Ngủ Say: 287
Ác mộng Thức Tỉnh: 252
Ác mộng Vượt Bậc: 455
Ác mộng Vượt Giới Hạn: 6”
Mắt Sunny lóe lên vẻ hắc ám.
‘Là một ngàn.’
Ác Mộng đã ko chỉ khuất phục đủ những giấc mộng để mở khóa Kĩ Năng Khủng Bố của nó, mà còn vì bản chất của những người mang Ma Pháp Ác Mộng, đa số những giấc mơ đó cũng mạnh mẽ hơn hẳn dự đoán – đến mức mà việc lên Cấp Bậc không còn khiến chúng bị bỏ lại nữa.
Hắc mã thậm chí đã có thể tìm thấy và đánh bại sáu cơn ác mộng thuộc về những vị Thánh...hoặc có lẽ là những sinh vật Đồi Bại.
Mỗi một cơn ác mộng khuất phục tăng thêm một chút vào năng lực nó, cũng như hấp thụ một mảnh bóng vậy.
Quan trọng hơn hẳn là…
Những kí tự cuối cùng, trước đó là không có ánh sáng, cuối cùng đã tỏa lên ánh sáng hư ảo.
Sau khi tích lũy một quân đội một ngàn cơn ác mộng, cái Bóng của cậu cuối cùng đã lại là một Khủng Bố thật sự.
Cố gắng khiến trái tim đập loạn xạ của mình bình tĩnh lại, Sunny tập trung vào những kí tự vừa mới thức tỉnh và đọc mô tả của nó:
[Nguyền Rủa Ảo Mộng] Mô tả Kĩ Năng: “Bóng này là chủ nhân của một lĩnh vực ảo mộng kém hơn. Nó có khả năng dẫn dụ những sinh vật sống vào giấc ngủ và cầm tù linh hồn chúng trong mê cung những cơn ác mộng. Những linh hồn bị phá hủy bên trong mê cung ác mộng đó sẽ nuôi dưỡng cho Bóng; Bóng càng trở nên mạnh mẽ, thì lời nguyền rủa ảo mộng sẽ lan tỏa nhanh và xa hơn.”
Sunny nhìn chăm chú kí tự, đột nhiên lạnh lẽo tận xương.
“Tò mò thật…”
Cậu giật mình đến mức nói những lời đó ra khỏi miệng.
“Tò mò? Ngài nói gì vậy Ngài Sunless? Ngựa ngài không thích thức ăn? Nó đã dùng móng đập nát nó! Ờ...xin lỗi phải nói thưa ngài...nhưng mà ngài có lẽ không biết quái thú thích ăn gì. Dù sao thì, đó chỉ là một vỏ trang trí mà thôi. Ai lại muốn ăn một miếng vỏ? Ngài nên thử cho nó ăn cá!”
Sunny im lặng một giây, rồi quay đầu và không nói lời nào nhìn chăm chú Cronos. Ông già run lên.
‘Đúng rồi. Hắn vẫn còn ở đây.’
Rời khỏi Hồn Hải, cậu tập trung hoàn toàn vào thế giới hực và nói bằng phẳng:
“Ta đang nói về Kĩ Năng của thú cưỡi của ta là giống với...một thứ khác cỡ nào. Nó thích thức ăn đó. Thích hơn nhiều so với cá.”
Cronos nghi ngờ nhìn cậu, nhưng mà Sunny ko nhìn đến tên trẻ tuổi và quay đi.
‘Mê cung ác mộng…’
Đó đúng là một Kĩ Năng xảo quyệt và đáng sợ, xứng đáng với một Khủng Bố. Sunny có thể dễ dàng tưởng tượng Nguyền Rủa Ảo Mộng chậm rãi lan truyền và nuốt lấy cả một thành phố...lần lượt sẽ có người ngủ đi, đến khi không còn ai thức cả. Toàn bộ đều chết dần, linh hồn bị cái Bóng đói bụng nuốt lấy.
Cậu cũng có thể tưởng tượng sự kinh dị của cái chết của họ.
...Sunny dù sao đã tự mình trải nghiệm mê cung ảo mộng đó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu đã bị bẻ gãy và từ bỏ? Linh hồn cậu sẽ bị xé rách bởi sự tra tấn của vô số ác mộng, và cơ thể cậu sẽ biến thành một bộ vỏ trống rỗng.
Phần đáng sợ nhất là mức độ điều khiển mà Ác Mộng có đối với mê cung ảo mộng kia...và việc càng có nhiều nạn nhân bị nó gây kinh hoảng, thì nó sẽ càng mạnh mẽ.
Đương nhiên là có một giới hạn đối với năng lực Nguyền Rủa Ảo Mộng. Dù sao thì, Sunny đã phá vỡ nó bằng cách hủy diệt từng giấc mơ đáng kia. Nó cũng đã ko lan truyền ra khắp Vương Quốc của Hi Vọng, bởi vì tầm với của nó bị giới hạn bởi sức mạnh của bản thân Ác Mộng...là một Khủng Bố Thức Tỉnh, con ngựa đáng sợ đã chỉ có thể ảnh hưởng một tòa lâu đài và khu vực xung quanh đó.
Nhưng mà là một Khủng Bố Vượt Bậc thì tầm với của nó sẽ trở nên vĩ đại hơn nhiều. Ai biết được Nguyền Rủa Mộng Ảo có thể lan ra xa cỡ nào trong tương lai?
Nhưng mà toàn bộ những thứ đó không phải nguyên nhân khiến Sunny cảm thấy lạnh lẽo. Tại sao lại phải chứ? Sức mạnh của Bóng là sức mạnh của bản thân cậu.
Cậu đã bị giật mình bởi những từ mà Ma Pháp dùng để miêu tả Nguyền Rủa Ảo Mộng.
‘Một cõi ảo mộng kém hơn…’
Chẳng phải đó nghe giống thứ mà cậu đã từng gặp trước kia?
Ví dụ như, Mộng Cảnh. Một ảo cảnh bao la được duy trì bởi Phân Loại của một vị Thánh nào đó, nơi mà vô số người có thể chiến đấu với nhau mà không cần lo lắng về vấn đề thương vong. Những người Thức Tỉnh dùng những sân đấu công cộng để rèn luyện, nhưng mà cũng có những sân riêng mà được thiết lập cho lực lượng của chính phủ và những gia tộc Truyền Thừa. Thậm chí có cả phiên bản dành cho những người bình thường nếu họ muốn tận hưởng nó.
Liệu Mộng Cảnh cũng là một loại lĩnh vực ảo mộng kém hơn? Đó chắc chắn là cũng hợp lý.
Nhưng mà có một ví dụ tương tự khác nữa…
Sunny run rẩy.
Có Ma Pháp và những cơn Ác Mộng của nó. Và có bản thân thế giới Mộng Ảo.
Nếu như có những lĩnh vực kém hơn, thì phải có vĩ đại hơn nữa...cũng như thứ trên cả chúng.
Nếu vậy…
Linh hồn bị hủy diệt bên trong mê cung ảo mộng của Bóng bị hấp thú, khiến Bóng mạnh hơn.
...Vậy chuyện gì xảy ra với những linh hồn mà chết trong những cơn Ác Mộng? Những linh hồn chết trong thế giới Mộng Ảo? Của những người bị Ma Pháp lây nhiễm?
Liệu Ma Pháp cũng đang ăn uống những linh hồn của mọi người mà mang theo nó, và linh hồn của mọi thứ mà những người mang nó giết chết?
Ý nghĩ đó là đáng sợ.
Nhưng dù vậy…
‘Nó lại hợp lý.’
Sunny cúi ánh mắt thấp hơn và nhìn chăm chú vào vải của Áo Choàng Ananke.
Khi một người Thức Tỉnh kêu gọi một Ký Ức, Ký Ức được khiến cho hiện ra từ tinh túy linh hồn của họ. Vậy những thế giới bên trong những cơn Ác Mộng hiện ra từ gì?
Cậu quay đầu và quan sát Thất Sủng. Cuối cùng, ánh mắt cậu lắng lại trên người Cronos.
...Và khi cơn Ác Mộng kết thúc, toàn bộ những linh hồn được Ma Pháp khiến cho hiện ra sẽ đi đâu?
Sunny chưa từng nghiêm túc cân nhắc cách vận hành của Ma Pháp, đơn giản là vì nó quá mạnh mẽ, đến mức có vẻ như toàn năng. Nếu như người ta cho rằng thứ gì đó là toàn năng, thì họ sẽ ko nghi vấn về cách nó hoạt động. Đơn giản vì cách hoạt động của nó là vượt ra khỏi phạm trừu lôgic và lý lẽ.
Tuy nhiên, bây giờ, lần đầu tiên, cậu bắt đầu thắc mắc liệu Ma Pháp có thật sự tự do khỏi những quy luật mà kiềm chế những thứ bình thường khác. Có lẽ quy mô của nó chỉ là vĩ đại nên những kẻ trần tục như cậu không thể nhìn nhận nó.
Hoặc có lẽ cậu đã sai, và không có gì tương đồng giữa những nguyên tắc của Nguyền Rủa Ảo Mộng và Ma Pháp cả.
Dù sao đi nữa…
‘Thay vì suy nghĩ về những thứ mà ngoài tầm hiểu biết của mình, mình nên tập trung vào thứ trước mắt. Khủng Bố Vượt Bậc của mình...và nguyền rủa mà nó điều khiển. Nó chắc chắn sẽ giúp rất nhiều trong hầm mộ nguyền rủa này. Đặc biệt là vì có một tên khốn điên rồ mà thích ghé thăm giấc mơ của kẻ khác...’