Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1368:



Chương 1368: Ra Khơi

Không lâu sau khi hắc mã Vượt Bậc, ngày khởi hành của họ cũng đến. Những tuần mà họ đã ở Thất Sủng bay qua nhanh...thật ra là nhanh đến mức Sunny thấy buồn là chúng lại ngắn đến vậy.

Đó là thời gian tốt lành ở bên cạnh Nephis và Cassie lần nữa. Ở thế giới thức tỉnh, đã luôn có một bức tường vô hình giữa họ...những đại gia tộc, chiến tranh, những cảm xúc phức tạp về quá khứ, những hứa hẹn tăm tối về tương lai...

Nhưng mà những cơn Ác Mộng có cách để đơn giản hóa nhiều thứ. Toàn bộ những vấn đề kia đã bị biến thành nhỏ bé và không đáng kể bởi nhu cầu ghê gớm nhất là phải chinh phục Hạt Giống, và vậy nên Sunny thấy mình tận hưởng sự gần gũi mà cậu từ lâu đã không cảm thấy.

Thật sự thì cũng buồn cười...kể từ khi trở thành người Ngủ, cậu đã được nói đi nói lại là cơn Ác Mộng Thứ Ba là đáng sợ và chết chóc như nào. Và sự thật đương nhiên đúng là với những lời đồn đó – dù sao thì, Sunny đã phải chiến đấu với một Quái Thú Vĩ Đại để sống sót ở đây. Nhưng mà, kì lạ là, đa phần thời gian của cậu trong Mộ Ariel đã khá là yên bình.

Cậu có cảm giác rằng những ngày yên bình này sẽ sớm là thứ trong quá khứ mà thôi.

Từ ngày hôm nay trở đi, con đường của họ là một đường thẳng. Đầu tiên là đến vùng nước nguy hiểm nơi Effie và Jet bị mắc kẹt. Rồi, đến thành phố Chạng Vạng bí ẩn, để tìm Kai và Mordret.

Và cuối cùng là đến Bờ Vực, nơi của đám Ô Uế. Để thiêu rụi nó và chinh phục Ác Mộng.

Đương nhiên, Phá Xích sẽ quay trở lại Thất Sủng giữa mỗi bước để tiếp tế, tu sửa, và cho họ cơ hội để khôi phục. Nhưng mà những chuyến dừng đó sẽ là ngắn ngủi và ở giữa những đoạn thời gian dài.

Phần còn lại của Ác Mộng, Sunny và đồng đội cậu sẽ đi từ trận chiến ghê gớm này đến trận chiến ghê gớm khác.

Nhìn về phía cảnh tượng như mơ của thành phố cuối cùng của Người Ở Sông từ độ cao của tháp của đền thờ, Sunny thở dài và nhìn Cassie và Nephis. Những mặt trời vừa mới mọc lên, và cả thế giới chìm trong vô số sắc thái đỏ. Thắp sáng bởi ánh đỏ đó, cả hai người họ trông nghiêm trang...và sẵn sàng.

Cậu trầm ngâm một giây, rồi hỏi:

“Đến lúc chưa?”

Cassie chậm rãi gật đầu.

“Đến lúc rồi. Chúng ta đi thôi.”

Cùng nhau, họ đi xuống khỏi tháp, ngang qua đại sảnh của đề thờ và bước ra ngoài. Những hộ vệ của cô gái mù theo họ từ đằng sau, như mọi khi...nhưng mà hôm nay, nhiều người hơn nữa đã đến để nói từ biệt nữ tiên tri của họ.

Binh lính, nghệ nhân thủ công, và đủ loại cư dân. Hàng ngàn ông bà lão gầy gò đông đúc trên đường, nhìn về phía cô gái xinh đẹp với xiềng xích hoàng kim quanh cổ tay. Cơ thể già nua và gương mặt nhăn nheo của họ như biển. Mắt họ...

Sunny không biết cách miêu tả cảm xúc thắp sáng trong chúng. Liệu đó là kiêu hãnh? Buồn bã? Sợ hãi? Yêu thương? Tội lỗi? Hay là toàn bộ, hòa trộn vào nhau?

Dù sao thì, nhân loại là không đơn giản như vậy. Họ rất hiếm khi chỉ có một cảm xúc. Đa lúc, tim họ là không lý lẽ và mâu thuẫn giữa những cảm xúc không tương ứng.

‘Liệu chúng ta có thể cứu những người này? Hay là họ đều sẽ rơi vào kết cục kia?’

Sunny biết rằng đây không phải Thất Sủng thật sự...vậy mà, cậu cũng biết rằng những cái bóng của những sinh vật mà cậu đã giết trong Ác Mộng vẫn còn bên trong linh hồn cậu, không thể phân biệt được với những cái bóng thuộc về những thứ sống trong thế giới Mộng Ảo hay thế giới thức tỉnh.

Vậy chính xác thì có khác biệt gì chứ?

Họ đi ngang qua đường phố đông đúc và đến gần bến cảng. Phá Xích đang nghỉ ngơi trên nước, vừa được tu sửa và tân trang. Những cánh buồm tơi tả của nó được thay thế với những cái mới, mỗi cái đều lộng lẫy trong màu đỏ rực rỡ.

Không có quá nhiều rườm rà. Sunny, Cassie, và Nephis leo lên thuyền. Hai hộ vệ ở lại cảng.

...Nhưng mà trước khi họ rời khỏi, Cassie quay sang đám đông Người Ở Sông già nua và mỉm cười.

Nụ cười của cô như là một tia ánh nắng mặt trời trong nơi hoàng hôn trường tồn này.

“Người của ta...”

Giọng nói cô vang vọng trên nước, đến xa và rộng. Những cư dân của Thất Sủng – những người cuối cùng trong Mộ Ariel – chăm chú lắng nghe, bắt lấy mỗi từ ngữ.

Sunny nhìn đám đông và nhanh chóng phát hiện một hình dạng quen thuộc. Cronos cũng ở đó, nhìn về phía con thuyền duyên dáng với vẻ trầm trồ và khao khát.

Cassie chờ đợi một giây, rồi tiếp tục:

“Ta phải xin lỗi! Thường thì ta sẽ mang mọi người đến Nhà Chia Tay để ăn mừng và tận hưởng một bữa tiệc ngon lành. Buồn là...Nhà Thấp Hơn không còn nữa, vậy nên, ta không có thức ăn để chiêu đãi.”

Một làn sóng rì rầm phát ra trong đám đông trong lúc nhiều người bật cười.

Có ai đó hét lên:

“Không sao cả, thưa Phu Nhân! Cho chúng tôi ăn khi cô trở lại!”

Cô gái mù bất động vài giây.

“...Dù vậy, hôm nay không phải ngày buồn bã. Mà là ngày ăn mừng. Chuyến đi này sẽ không phải cuối cùng của ta. Thay vì vậy, đó sẽ là khởi đầu của một thời đại mới...một thời đại tốt hơn. Một thời đại ân sủng và tự do.”

Cô nâng lên cả hai tay...và kéo chúng ta, dễ dàng phá vỡ sợi xích hoàng kim.

Những mắt xích tan vỡ rơi xuống nước.

Cassie mỉm cười lần nữa.

“Tiểu Thư Ngôi Sao Thay Đổi, Ngài Sunless, và ta...chúng ta sẽ rời đi để tập trung những Người Ngoài hùng mạnh và đánh bại Ô Uế, một lần và mãi mãi. Thắng lợi của chúng ta là đảm bảo. Ta biết vậy!”

Đó sẽ là một lời tuyên bố trống rỗng nếu có ai khác nói ra. Nhưng mà, với những người của Thất Sủng, Cassie là Dusk, nữ tiên tri cuối cùng của họ...nhà tiên tri mà đã dẫn dắt những người họ qua nhiều thế hệ, và người biết được những bí mật của cả quá khứ lẫn tương lai.

Nghe cô nói, họ nhìn chăm chú với những ánh mắt mở to. Trong giây kế tiếp, một tiếng ầm ĩ vui vẻ vang lên từ đám đông.

“Phu Nhân của chúng ta biết!”

“Cô đã nhìn thấy!”

“Thắng lợi! Thắng lợi của chúng ta được đảm bảo!”

Nhìn chăm chú những người già ăn mừng, sự buồn bã của họ biến mất, Sunny tựa ra sau một chút và thì thầm hỏi:

“Cô biết? Cô nhận được tiên tri về định mệnh sao?”

Cassie đông cứng, rồi hơi rùng mình. Một giây sau đó, cô quay sang cậu, nụ cười trở nên mong manh.

Đôi mắt xanh dương xinh đẹp của cô phản chiếu bầu trời đỏ sẫm.

Cô ngập ngừng một chút, rồi trả lời:

“Ai quan tâm đến định mệnh chứ? Nếu định mệnh chống lại chúng ta...chúng ta sẽ phá vỡ nó.”

Sunny nhìn cô chăm chú, bối rối. Khóe miệng cậu co giật.

“Cô nghĩ rằng phá vỡ định mệnh dễ vậy sao?”

Cô gái mù hơi cúi đầu và quay trở lại phía đám đông.

...Câu trả lời khẽ của cô suýt bị tiếng gào thét vui vẻ của họ nhấn chìm:

“Không, không dễ. Không dễ chút nào cả.”

Nhanh chóng, những cánh buồm của Phá Xích lấp đầy gió. Con thuyền duyên dáng di chuyển chậm chạp, để những giọng nói của đám đông rơi lại phía sau.

Những người của Thất Sủng quan sát nó rời khỏi, vẫy tay chào và mong ước phu nhân của họ có vận may tốt trong những ngày đến.

Nhưng mà rồi, họ biến mất khỏi tầm mắt, bị màn mù mờ màu đỏ che mất.

Không còn gì ngoài nước bao la ở phía trước.

Trận chiến đầu tiên trong số thật nhiều sắp đến.