Chương 1369: Thư Viện Thất Lạc
Mục tiêu đầu tiên của họ là tìm Jet và Effie. Cassie đã có thể xác định vị trí chung chung nơi họ bị mắc kẹt, nhưng mà không biết tại sao...cô cũng không chắc là có những thứ nguy hiểm gì chờ đợi họ ở vùng nguy hiểm đó của Dòng Sông Vĩ Đại.
Nhưng mà, cô có đầu mối. Vấn đề là đầu mối đó bị chôn vùi trong một trong những đền thờ bị mất của Thất Sủng – cung điện nơi một nữ tiên tri Ô Uế từng bị chôn sống. Trong trận chiến bảo vệ thành phố, đền thờ bị mở phong ấn, và những thuyền đảo mà không thể được cứu đã bị từ bỏ.
Cắt thoát khỏi, chúng bị để mặc trên dòng chảy. Phần còn lại của đội thuyền chạy ngược dòng, nơi mà nó ở đến tận ngày nay...dù vậy, Phá Xích lại một lần nữa di chuyển vào trong quá khứ, tìm kiếm những quận bị mất.
Sunny, Nephis và Cassie sẽ tìm đền thờ thất lạc kia, giết nữ tiên tri Ô Uế – nếu sinh vật kia vẫn còn sống ở đó – và lược qua thư viện của đền thờ để tìm kiếm thông tin về nơi mà Effie và Jet đang bị mắt kẹt.
Thở nặng nề, Sunny tựa vào thành con thuyền nhỏ hai cánh buồm và thầm chửi thề. Con thuyền gỗ nhỏ này cũng đã được tu sửa lại. Với cột buồm được tháo ra và dẹp đi, nó trông giống một tàu cứu sinh. Những thợ của Thất Sủng cũng đã xây dựng một nơi chứa đàng hoàng cho nó, với dây thừng và ròng rọc để hạ con thuyền nhỏ vào nước và nâng nó lên trở lại khi cần.
Nephis đang ở đuôi thuyền, điều khiển nó, còn Cassie thì đang kiểm tra những đường dẫn tinh túy bị tổn hại của con thuyền cổ đại ở gần đó.
Nhìn cô, cậu quyết định nghỉ ngơi vài phút và nghiêm trang hỏi gì đó:
“Mà tại sao nữ tiên tri đó không bị giết sau khi rơi vào Ô Uế vậy? Đơn giản phong ấn bà ta có vẻ như không phải là một biện pháp đáng tin cậy. Đặc biệt là vì nó có vẻ được làm vội vàng, với toàn bộ thứ quý giá vẫn còn bên trong. Ai lại đi đánh mất cả một thư viện cơ chứ?”
Cô gái mù bị kéo khỏi dòng suy nghĩ và quay sang cậu, mái tóc hoàng kim tung bay trong gió. Cô suy nghĩ một chút, rồi nhún vai.
“Mình không thật sự biết. Nó đã xảy ra trước khi chúng ta tiến vào Ác Mộng, nên...có lẽ là những người của Thất Sủng đơn giản là không đành lòng giết một trong những nữ tiên tri của họ. Cậu đã thấy họ mâu thuẫn như thế nào về bọn mình rồi đó. Có lẽ phong ấn bà ta bên trong và biến đề thờ thành một lăng mộ là an toàn hơn.”
Cô thở dài và lắc đầu.
“Nhưng mà mình đồng ý. Đó là một sai lầm. Khi mình tiến vào Ác Mộng...chúng ta đa có thể giữ gìn cả thành phố nếu không phải vì những biện pháp sai lệch của họ. Lúc đó vẫn còn hai nữ tiên tri trong Thất Sủng, và một trong số đó đã vừa mới rơi vào Ô Uế. Nhưng mà bà ta vẫn còn chưa quen thuộc với thứ năng lực báng bổ kia. Trận chiến là đáng sợ, nhưng mà chúng ta đã có thể thắng.”
Gương mặt cô trở nên ảm đạm.
“...Đến khi phong ấn của đền thờ cũ kia bị phá hủy thì thảm họa mới xảy ra. Một khi thứ đó thoát ra, không có cách nào để ngăn cản nó cả.”
Sunny nhướng mày với biểu hiện nghi ngờ.
“Vậy mà cô lại muốn chúng ta đi tìm bà ta?”
Cassie thở dài, rồi hơi mỉm cười.
“Ừ thì. Một mình mình là không đủ để chiến đấu với sinh vật đó và cùng lúc ngăn thành phố không bị nhấn chìm. Nhưng mà bây giờ có ba người chúng ta...đó là khác hoàn toàn. Mình không cho rằng chúng ta sẽ gặp quá nhiều khó khăn trong lúc xử lý bà ta. Nếu không thể hạ gục một Ô Uế duy nhất, thì cố gắng chinh phục Ác Mộng này là không có ý nghĩa gì cả, cậu không nghĩ vậy sao?”
Sunny mỉm cười méo xẹo.
“Chắc vậy.”
Còn có một nguyên nhân khác nữa khiến họ muốn giết nữ tiên tri Ô Uế. Mâu thuẫn của Ác Mộng này có vẻ có liên quan đến định mệnh của Thất Sủng, và của nền văn minh Người Ở Sông nói chung. Cái kết tự nhiên của câu chuyện này là sự tuyệt chủng hoàn toàn – đó là tại sao Sunny và Nephis quyết tâm muốn phá hủy Bờ Vực và cứu thành phố cuối cùng của nhân loại thay vì vậy.
Nhưng mà chỉ đơn giản loại bỏ nguồn gốc của Ô Uế là không đủ. Ngay hiện tại, những người của Thất Sủng có kết cục là tử vong – không vì nguyên nhân gì khác ngoài việc họ đều quá già và quá yếu để có con. Để đảm bảo một thế hệ mới Người Ở Sông có thể ra đời, thành phố phải quay trở lại vị trí trước đó của nó ở phía xuôi dòng.
Đó là bất khả thi với sự hiện diện vương vấn của nữ tiên tri Ô Uế kia.
Nên, sinh vật kia phải bị loại bỏ.
Sunny nhìn bầu trời đỏ sẫm, rồi hỏi:
“Mà đó là như nào vậy? Tại sao nữ tiên tri bị chôn kia lại mạnh mẽ hơn nhiều so với người mà cô giết đi?”
Cassie im lặng một chút trước khi trả lời.
“Thật ra thì đơn giản thôi. Toàn bộ những Sinh Vật Ác Mộng chúng ta đã gặp trong Mộ là đã bị hắc hóa từ vô số năm về trước. Chỉ còn một chút xíu, nếu có, cái tôi trước đó của chúng trong mỗi con. Hắc Hóa... hóa ra là một quá trình chậm rãi. Nữ tiên tri mà mình giết chỉ mới là một sinh vật Hắc Hóa chưa đến một tuần. Cô ta vẫn gần như là nhân loại. Nhưng mà người còn lại thì...đã ở trong đền thờ phong bế kia lâu hơn. Thứ mà thoát ra từ đó khó có thể được gọi là nhân loại nữa. Những sức mạnh của nó vĩ đại hơn, và nó cũng quen thuộc với chúng hơn nữa.”
Sunny thở dài. Cũng hợp lý.
Với sự tò mò được thỏa mãn, cậu quyết định đến lúc quay trở lại việc rèn luyện khó khăn. Cậu đang cố nắm giữu pháp thuật Tên.
Tiếc là...Sunny đang không có tiến triển gì cả.
Học bản thân những cái Tên là không quá khó, ít nhất là với những cái đơn giản nhất mà Nephis đã cố gắng hết sức để dạy cậu. Mặc dù những cái Tên đó là kì lạ đến ghê rợn, chỉ vừa có thể len vào đầu cậu và liên tục phai nhạt khỏi trí nhớ, cậu sở hữu đủ sự kỉ luật về mặt tâm trí để giữ lấy kiến thức về chúng.
Vấn đề là khi thật sự cố gắng nói chúng ra. Về mặt đó, Sunny đang thất bại thảm hại.
‘Nguyền rủa nó chứ.’
Có lẽ Sunny đang tham lam khi mong muốn học một hệ thống pháp thuật hoàn toàn mới, nhưng mà cậu vẫn muốn nắm giữ những căn bản của Định Hình.
Ngày hôm nay, những nỗ lực triệu hồi gió của cậu thậm chí còn tệ hơn bình thường. Cậu mệt mỏi và cạn kiệt, nhưng mà không có kết quả gì cả.
“Gió chết tiệt! Coi nào, thổi đi chứ!”
Khi sự bực bội của Sunny đến điểm sôi trào, Sunny đột nhiên thẳng lưng và hơi quay đầu. Rồi, lông mày cậu nhíu lại.
“...Có gì đó sai.”