Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1370: Kẻ Địch Quỷ Quyệt



Chương 1370: Kẻ Địch Quỷ Quyệt

Sunny thở dài nặng nề, rồi lặng lẽ quan sát thế giới thông qua những cái bóng của mình. Không có mối nguy hiểm gì quanh họ. Mọi thứ có vẻ ổn.

Nói vậy, nhưng mà trực giác đúng là đang nói với cậu...gì đó. Nó không hẳn là vang chuông báo động, nhưng mà đằng sau tâm trí cậu có một cảm giác ghê rợn.

Cậu đứng dậy và quan sát Dòng Sông Vĩ Đại với hai mắt của bản thân.

Sau vài giây, Sunny hỏi:

“Là gì? Tôi không thấy gì cả.”

Cassie không nhúc nhích, lông mày nhíu chặt hơn. Những cơn sóng vỗ về vào thân thuyền. Những cánh buồm được gió thổi gợn sóng.

Giơ lên một tay, cô thoáng chạm vào má mình, rồi nghiêm nghị nói:

“Mình thấy...kì lạ. Như thể bị say vậy.”

Sunny nhìn cô chăm chú mà không biết nói gì.

“Hở?”

Cô gái mù nhăn nhó.

“Như là mình đang thấy gấp đôi vậy. Chỉ là, đương nhiên không phải thị giác mình bị nhòe. Mà là Kĩ Năng Phân Loại của mình. Thứ mà cho phép mình cảm nhận việc sẽ xảy ra vài giây trong tương lai.”

Cậu im lặng vài giây.

Bóng trên Phá Xích di chuyển, cựa quậy.

“...Vậy là, cô đang nói là có gì đó sai với tương lai?”

Cassie hơi chần chừ.

“Hay ít nhất là với khả năng nhận thức tương lai của mình.”

Đó nghe khá là ghê rợn. Sunny nhìn quanh một lần nữa, ghi nhận xung quanh họ yên bình cỡ nào. Bầu trời đang rực cháy xinh đẹp với vô số sắc thái đỏ, không có lấy một đám mây nào cả. Bề mặt của dòng sông trôi chảy cũng hoàn mĩ, không có gì ẩn nấp bên dưới nó.

Vậy mà, có gì đó không lành đang xảy ra với thế giới, vô hình và không thể nhận thức. Nếu như không nhờ giác quan nhạy cảm của nhà tiên tri, không ai trong số họ có thể phát hiện có gì sai.

“Đi thôi.”

Nắm lấy cổ tay Cassie, Sunny dẫn cô đến đuôi thuyền, nơi Nephis đang nắm giữ mái chèo. Cậu đã không dẫn cô gái mù đi từ lâu, lâu lắm rồi...nhưng mà giờ khi Kĩ Năng Phân Loại đã bị ảnh hưởng, cô chắc chắn là đang rối loạn. Kể cả nếu như cô có thể nhìn thế giới thông qua mắt cậu, đó vẫn không phải là giống như nhìn nhận thế giới bằng giác quan của bản thân.

‘Chuyện quái gì đang xảy ra trong cái Mộ chết tiệt này vậy...’

Không lâu sau đó, họ đi đến vòng tròn kí tự và nói tin tức này cho Nephis biết. Cô im lặng một lúc, nhìn về trước với biểu hiện nghiêm nghị.

Sau một thời gian, Neph gật đầu.

“tôi hiểu rồi. Tôi cũng cảm giác có gì đó không đúng.”

Sunny hơi nghiêng đầu.

“Bằng cách nào?”

Ngay cả dự cảm nhàn nhạt của cậu cũng chỉ xuất hiện bởi vị sự thân thuộc mơ hồ với định mệnh, thứ mà được tăng cường bởi truyền thừa của Weaver. Sunny thường gọi những cảm giác mơ hồ này là trực giác, nhưng mà nó không hẳn là giác quan thứ sáu. Nó thật ra là một khả năng thô thiển mà có thể cảm nhận sự rung động của những sợi chỉ định mệnh.

Vậy thì thứ gì mà cho phép Nephis cảm giác sự sai trái này?

Cô chỉ về phía bầu trời.

“Là những mặt trời. Tôi phụ trách lái thuyền, nên tôi đã quan sát chúng để định hướng. Nhưng mà có gì kì lạ đang xảy ra...trong khoảng một giờ vừa qua, quỹ đạo của chúng ta đã hơi thay đổi. Như là chúng ta đang bị kéo về phía thứ gì đó. Nhưng nếu có, thì tôi không biết bằng cách nào. Tôi không nghĩ là có bất cứ áp lực nào phát ra trên con thuyền hay là dòng chảy.”

Sunny đột nhiên có một dự cảm rất, rất không lành. Gương mặt cậu trở nên nghiêm trọng.

Họ đang đi săn một nữ tiên tri Ô Uế, và giác quan của Cassie về tương lai đột nhiên cư xử kì lạ. Hơn thế nữa, bản thân thế giới đang hoạt động không hoàn toàn trùng khớp với cách nó nên hoạt động.

‘Không, không. Không thể nào là vậy. Đúng không?’

Liếc nhìn cô gái mù, cậu hỏi bằng phẳng:

“Nói này, Cassie...cái thứ mà thoát khỏi đền thờ khi phong ấn bị phá hủy. Chính xác thì năng lực của bà ta là gì?”

Cassie chần chừ một giây.

“Mình không chắc. Mình không có cơ hội nhìn kỹ...mình chỉ nhớ là toàn bộ binh lính mình cử vào cầm chân bà ta bị xé xác ngay lập tức, không thể đánh trúng đòn nào cả. Những mũi tên và những thứ ma thuật bắn trước, những pháp thuật thất bại. Bà ta quá là sinh vật quá đáng sợ để bọn mình có thể xử lý, đặc biệt là khi chiến đấu với một nữ tiên tri khác nữa.”

Đôi mắt xanh dương xinh đẹp của cô lấp lóe.

“...Ngay khi nữ tiên tri thứ hai chết đi, mình ra lệnh cho mọi người rút lui và tháo rời cả một vùng của thành phố nơi sinh vật kia đang bạo loạn. Đó là cách mà chúng ta mất đi một nửa Thất Sủng.”

Sunny hít sâu.

“Nhưng mà toàn bộ những nữ tiên tri đều có những năng lực liên quan đến việc đó đúng chứ? Và những sự tiết lộ là một sự hiện hữu của sự thân thuộc cực kì cao với định mệnh. Nữ tiên tri đó có khả năng cảm nhận được tương lai trước khi Hắc Hóa...”

Cậu nghiến răng và nói ra một sự nghi ngờ hoang dại mà đang khiến cậu phi thường dè chừng:

“...nên liệu có thể nào sinh vật đó bây giờ có khả năng ảnh hưởng tương lai?”

Nephis nhìn cậu kì lạ.

“Ý cậu là sao?”

Cậu nhún vai.

“Hãy cứ nói là có một nữ tiên tri cổ đại...một Người Ngoài Vượt Giới Hạn mà đến từ thời gian trước khi Chiến Tranh Tận Thế. Bà ta trở nên Ô Uế và bị biến thành một Sinh Vật Ác Mộng, rồi bị chôn sống vô số năm.”

Sunny lắc đầu.

“Và rồi, ba người chúng ta đi tìm kiếm bà ta. Và ngay vào lúc đó, khả năng nhìn thấy tương lai của Cassie bắt đầu cư xử kì lạ, còn con thuyền của chúng ta thì không thể giải thích nổi mà bắt đầu di chuyển về hướng mà đáng lẽ nó không nên di chuyển về. Chẳng phải nên nói là khá có khả năng là thứ kinh dị cổ xưa kia là có loại năng lực gì đó mà ảnh hưởng đến dòng chảy thời gian...hay ít nhất là xác suất những việc có thể xảy ra?”

Cassie và Nephis hơi tái đi. Sau một lúc, cô gái mù hỏi:

“Đó...đó nghe quá huyền ảo để có thể là thật. Một năng lực thay đổi xác suất? Kể cả nếu như bà ta là một sinh vật Đồi Bại với Lớp không rõ, thì đó vẫn là quá mức. Cậu không nghĩ vậy sao?”

Sunny nhún vai.

“Không, tôi không nghĩ vậy. Quá huyền ảo? Chúng ta đang ở trong một kim tự tháp khổng lồ, đi thuyền trên một dòng sông bất tận mà chảy xuyên qua thời gian, treo giữa một vực thẳm không đáy. Ồ, và nó đều làm từ xác một Titan Báng Bổ. Tôi không nghĩ rằng còn có bất cứ thứ gì là quá huyền ảo nữa.”

Cậu nhăn nhó, rồi nói thêm bằng giọng đè nén:

“Còn về một năng lực mà ảnh hưởng đến xác suất là không tưởng tượng nổi cỡ nào...chẳng phải cô đang quên gì đó? Tôi đã hứng chịu một thứ tương tự từ trước cả khi tôi trở thành người Ngủ. Chỉ là, trong trường hợp của tôi, tôi không phải người ảnh hưởng đến xác suất...mà nói chính xác hơn thì là những thứ hi hữu có biện pháp kéo tôi về phía chúng. Dù sao đi nữa, kết quả vẫn là vậy.”

Ba người họ im lặng vài giây. Rồi, Nephis bình tĩnh nói:

“Thì sao?”

Sunny chớp mắt.

“Thì sao? Cô không lo lắng về một kẻ địch mà thật sự có khả năng thay đổi tương lai theo ý họ hay sao?”

Cô tựa ra sau, rồi hờ hững nhún vai.

“Chắc chắn phải có giới hạn đối với năng lực đó...nếu lời đoán của cậu về bản chất của nó thậm chí có đúng đi nữa. Nếu không thì...chúng ta đã chết vì đau tim hay tự dưng bị sét đánh rồi. Mà tại sao chúng ta không đi đến đó và giết nữ tiên tri kia luôn? Tôi có cần nhắc hai người nhớ là chúng ta cũng có năng lực thay đổi tương lai?”

Sunny và Cassie hơi mơ hồ. Cô gái mù hơi nghiêng đầu và hỏi:

“...Chúng ta có sao?”

Nephis gật đầu.

“Đương nhiên rồi, nếu chúng ta đi đến đó và giết thứ kia, thì đó sẽ là tương lai. Chúng ta đã khiến nó xảy ra. Mỗi hành động bởi mỗi người trên đời này đều thay đổi tương lai. Năng lực đó không thật sự độc nhất gì cả. Thật ra thì, nó phổ biến đến tuyệt đối.”

Cậu nhìn chằm chằm cô một giây, rồi bật cười khô khan.

‘Khó cãi lại nhỉ...’

“Năng lực thay đổi tương lai, hử? Được rồi. Đi và làm một tương lai nơi sinh vật kia chết, và chúng ta còn sống thôi. Cũng đâu phải chúng ta biết cách thoát khỏi tình hình này...”