Phá Xích đang đi trên vùng nước đỏ máu. Dưới một bầu trời rực lửa, không nhìn ra được có lực lượng huyền bí gì đang tác động đến nó...vậy mà, quỹ đạo của nó lại đang được đặt ra bởi một người khác chứ không phải người đang nắm giữ mái chèo.
Con thuyền đang bị kéo về phía đền thờ bị mất của Thất Sủng.
Trên thuyền, ba Bậc Thầy chuẩn bị chiến đấu.
Sunny đang vươn người, biểu hiện của cậu bình tĩnh và tập trung. Mà Cassie và Nephis cũng không nhìn thấy được – cậu đã triệu hồi Mặt Nạ Weaver từ một lúc trước. Trong trận chiến chống lại một nhà tiên tri hắc hóa, thì nó vừa là vũ khí vừa là cái khiên tốt nhất của cậu.
Cassie đã triệu hồi bộ giáp và cái mặt nạ nửa mặt. Vũ Công Yên Ắng và một thanh dao găm dài đang đặt trong hai bộ vỏ kiếm trên hông cô. Nephis vẫn mặc bộ tunic trắng, nhưng mà trong tay cô giờ đã có một thanh trường kiếm xinh đẹp. Chuôi kiếm màu đen, với biểu tượng của một cái đe màu đỏ bị đâm xuyên bởi một thanh kiếm khắc vào đốc.
“Mà chúng ta làm sao để có thể chiến đấu với một kẻ địch mà có khả năng ảnh hưởng tương lai đây?”
Sau khi Sunny hỏi, cả cậu và Nephis đều quay sang Cassie.
Cô gái mù hơi cau mày.
“...Làm sao mình biết được?”
Cô ta không biết thì ai biết?
Sunny chần chừ vài giây, rồi ngượng nghịu nói:
“Chẳng phải một người có khả năng nhìn thấy tương lai sẽ biết rõ nhất cách giết một người đồng nghiệp của mình hay sao?”
Cô gái mù nhúc nhích, rồi quay sang nhìn cậu. Sau khi im lặng một lúc, cô mỉm cười yếu ớt và hỏi:
“Sao? Cậu không từng nghĩ về cách giết người như mình trước kia? Rất nhiều lần?”
Cậu ho khan.
“...Chưa từng nghĩ đến.”
Nghe cậu nói vậy, Cassie bật cười.
“Cũng như Nephis đã nói, sức mạnh của bà ta là có giới hạn. Nếu bà ta có thể thay đổi quỹ đạo một mũi tên...thì bắn bà ta hai mũi. Nếu bà ta có thể thay đổi quỹ đạo một trăm mũi tên, thì bắn bà ta một trăm lẻ một mũi.”
Sunny gật đầu. Quả thật , đây là biện pháp mà cậu đã nghĩ ra khi suy ngẫm về cách giải quyết Cassie...đương nhiên thuần túy là vì lý do nghiên cứu mà thôi. Vì cô có thể nhìn vài giây trong tương lai, cách duy nhất để đánh bại cô là hoặc khiến tinh túy cô cạn kiệt hoặc là tạo ra một tương lai mà không thể thoát khỏi. Nếu vậy, thì có biết trước cũng sẽ không có ích gì cả.
Nguyên lý đó cũng hiệu quả chống lại người mà có năng lực thay đổi tương lai, theo lý thuyết là vậy. Nếu cho rằng nữ tiên tri Ô Uế có thể tăng lên xác suất của những sự kiện nhất định, thì mấu chốt của việc đánh bại bà ta sẽ là tạo ra một tình huống nơi mọi kết quả đều dẫn đến cái chết của bà ta.
Cậu thở dài.
“Vậy là biện pháp dùng sức áp đảo...tôi ghét nó.”
Nephis khó hiểu nhìn cậu chăm chú.
“Có nghĩa là cậu thích nó?”
Sunny chân thật lắc đầu.
“Không.”
Cô chần chừ vài giây, rồi khẽ thở dài.
“Cái mặt nạ này...nó rối quá.”
Có sao? Sunny không cho rằng nó rối rắm gì cả. Nó chỉ đảo ngược Khiếm Khuyết cậu mà thôi, khiến cậu chỉ có thể nói dối. Hóa ra là, luôn nói dối là tự do hơn nhiều so với luôn nói sự thật...đó là vì có vô số lời nói dối, nhưng mà chỉ có một sự thật mà thôi.
Nói vậy, cậu sẽ không muốn sống trong lúc luôn mang theo Mặt Nạ Weaver. Nói dối có lẽ là rất giải phóng, nhưng mà cậu không nghĩ rằng một người mà chỉ luôn lừa dối có thể là một phần của cộng đồng...ít nhất là không bất cứ kiểu gì mà có ý nghĩa.
Và không ai sống sót thế giới Mộng Ảo một mình. Nhưng mà, quan trọng hơn nữa...
Bị nguyền rủa luôn luôn nói thật đã khiến cậu rơi vào nước nóng không chỉ một lần, nhưng mà nhìn lại cuộc đời mình đến tận lúc này, Sunny rõ ràng nhìn thấy nó đã có lợi như nào đối với bản thân. Không có Khiếm Khuyết, cậu đã sẽ tiếp tục nói dối và lừa gạt, biệt lập và không tin tưởng ai cả. Tâm lý mà đã cứu mạng cậu vô số lần ở ngoại ô đã sẽ trở thành hồi kết của cậu trong thế giới hiểm trở của Ma Pháp.
Cậu sẽ không gần gũi với ai cả, và sẽ không có được những người bạn quý giá. Và đó, khả năng cao, là sẽ dẫn đến việc cậu chết ở hốc hó nào đó, khổ sở và cô độc.
...Sunny vẫn có nhiều khả năng chết trong cái hốc nào đó, nhưng mà ít nhất thì cái chết của cậu sẽ không đắng chát như vậy.
‘Đúng là phát triển cá nhân ha...’
Bật cười dưới hơi thở, cậu nhìn bầu trời đỏ sẫm.
Có lẽ Ananke đã đúng. Thứ có khiếm khuyết thì mới có lý do để tiến bộ...và vì vậy, có khiếm khuyết là nguồn gốc vĩ đại nhất cho sự tiến bộ.
Vậy thì điều đó có nghĩa gì khi nói đến những vị thần và daemon?
Liệu những vị thần, những tồn tại được sinh ra không có khiếm khuyết, đã tạo ra quy luật tuyệt đối của sự tì vết để khiến cho năng lực họ có khả năng tăng lên? Nếu vậy, thì vị thần nào đã tạo ra thứ sắc sảo đến vậy?
Sunny bất động một lúc, rồi thở dài và lắc đầu.
Ai quan tâm đến những thứ đó chứ? Dù sao thì thần đã chết rồi. Và cậu cũng sẽ chết, nếu như ba người họ không thể giết nữ tiên tri Ô Uế kia.
“Tôi không thấy gì cả.”
Nephis nhướng mày, rồi đột nhiên căng thẳng:
“Có nghĩa là cậu có thấy gì đó...”
Cô quay người và nhìn về phía đường chân trời.
Ở đó, một hình dạng hắc ám chậm rãi hiện ra từ ánh sáng đỏ sẫm.
Một đền thợ xiêu vẹo dâng lên từ nước, đa phần đang bị che giấu và nhấn chìm. Những bức tường của nó, đã từng trắng tinh và xinh đẹp, giờ đầy những vết nứt và bám đầy rêu. Những sợi dây leo bò lên bề mặt tan vỡ như một tấm vải liệm, nở rộ với những bông màu đen xinh đẹp.
Hòn đảo nhân tạo mà đề thờ từng đứng trên giờ tan vỡ và nửa bị ngập. Chút ít ỏi còn sót lại trên mặt nước là như một cánh đồng hoang, nơi tăm tối rộng lớn đầy những thứ gai.
Bản thân bầu trời có vẻ như tối đi trong lúc Phá Xích đến gần hơn nơi cũ kĩ trôi dạt kia. Cảm giác ghê rợn ở đằng sau tâm trí Sunny trở nên mạnh hơn nữa.
“Cứ thư giãn. Tôi chắc là không có gì đáng lo lắng cả.”
Cậu ném một ánh mắt nghiêm trọng về phía Tội Lỗi An Ủi, rồi ra lệnh cho những bóng tối hạ thấp cánh buồm. Cùng lúc, những cái bóng của bản thân cậu di chuyển, lướt trên sàn thuyền về phía chủ nhân chúng.
Cassie rút thanh rapier và dao găm của mình ra. Nephis im lặng nâng kiếm và đặt nó lên vai.
Cô im lặng một lúc, rồi đột nhiên thở dài và dùng một bàn tay che lấy mặt mình.
Sunny liếc nhìn sang cô.
‘Hử?’
“Đợi đã...đừng có nói là cô thật sự lo lắng?”
Neph tránh không nhìn cậu, suy nghĩ gì đó, và lắc đầu.
“Không...tôi chỉ vừa nhận ra...ý nghĩa của mọi lời nói của Lãnh Chúa Tạp Chủng...”
Giọng nói cô nghe bất bình kì lạ.
Sunny đang tưởng tượng hay sao, hay là má cô thật sự đã hơi ửng hồng lên?
Cậu nhìn chăm chú một chút, rồi ngượng ngùng ho khan.
“A, thì...mỗi lời tôi nói lúc đó đều là sự thật.”
Dứt lời, cậu đi về phía mũi của Phá Xích.
Không lâu sau đó, con thuyền chậm lại. Đến hòn đảo đang chìm, nó nhẹ nhàng cạ vào bề mặt của thứ kia và dừng hẳn lại. Cũng như trước đó, mọi thứ có vẻ bình tĩnh...ko có chuyển động gì bên trong khu vườn hoa đen hoang dã kia, và không có quái vật gì lao về phía họ từ bên trong đền thờ.
Những bức tường bị xuyên thủng đứng chênh vênh, lộ ra hắc ám bất lành.
Như thể có ai đó đang mời họ tiến vào trong.
Triệu hồi thanh kiếm nguyền rủa của mình, Sunny nhăn nhó và nhảy xuống, bước lên bờ đảo ớn rợn kia.
‘Vì đã được mời, chúng ta không nên để người ta đợi quá lâu ha...’