Một giây sau đó, Cassie và Nephis tiếp đất bên cạnh cậu. Nước khẽ tung tóe trong lúc đẩy vào bờ của hòn đảo chìm, những dây leo đen lấp lóe với ánh đỏ sẫm trong màn lửa của hoàng hôn. Ngoài âm thanh nhẹ nhàng đó và tiếng thì thầm của gió, khu vườn hắc ám là im lặng.
Sunny bất động vài giây, vươn giác quan bóng của mình ra ngoài. Sau một lúc, cậu lắc đầu và dè chừng nói:
“Có chuyển động.”
Có nghĩa là không có.
Dây leo tăm tối cũng không có vẻ là đang phun ra thứ sương độc gì, và những bông hoa đen kia cũng không đầy phấn hoa kí sinh. Theo Sunny có thể nhìn ra thì, khu vườn gai góc này là hết sức an toàn.
Nhưng mà họ sẽ không mạo hiểm.
Tiến lên một bước, Nephis im lặng giơ lên một tay. Tia lửa trắng vươn lên từ làn da cô, rồi đột nhiên bắn về trước thành một cơn mưa những giọt tỏa sáng. Trong lúc mắt cô sáng lên ánh thiêu đốt, những giọt trắng rơi vào dây leo và đột nhiên nổ tung thành một ngọn lửa dữ dội.
Nephis nhìn chăm chú khu rừng hắc ám với quyết tâm nghiệt ngã, và theo ý chí của cô, ngọn lửa lan ra với tốc độ kinh ngạc. Nhanh chóng, cả nơi kia chìm trong lửa. Nó bò lên những bức tường của đền thờ méo xẹo, biến kiến trúc hoành tráng thành một giàn thiêu khổng lồ...nhanh chóng, ba người họ thấy bản thân đứng trước một biển lửa.
Những bông hoa đen tiêu tan thành một biển lửa trắng. Những dây leo bị xóa khỏi tồn tại. Những đá cổ đại rạn nứt và tan chảy, để lộ nhiều hơn bên trong tăm tối của đền thờ bị mất này.
Dù vậy, vẫn không có sinh vật nào hiện ra từ sâu bên trong khu vườn thiêu cháy.
Nephis thở dài và nhắm mắt một giây. Ánh sáng dữ dội thắp sáng bên trong chúng tối đi, và rồi biến mất và để lộ gương mặt tái nhợt. Cùng lúc, ngọn lửa dữ dội không còn ý chí đẩy chúng về trước. Không còn nhiên liệu để cháy, chúng trở nên nhỏ hơn và dần dập tắt.
Khu vườn đen đã biến thành tro, còn những bức tường của đền thờ thì rạn nứt và đen đi vì bồ hóng. Con đường đã được dọn.
Sunny đã trông chờ có một đợt mai phục vào khoảnh khắc cuối cùng, nhưng mà có vẻ như ở đây đúng là không có nguy hiểm gì...ít nhất là trên bề mặt là vậy. Thứ gì chờ đoi sâu bên trong đền thờ? Không ai có thể nói cả.
Cậu cân nhắc đến việc cử bóng của mình xuống lòng đất để tìm hiểu, nhưng quyết định thôi.
Kẻ địch mà cậu đối mặt càng mạnh mẽ, thì càng có nhiều thứ có biện pháp cảm giác và tổn thương những tồn tại không vật chất. Những cái bóng không khác gì những bộ phần của linh hồn cậu, nhưng mà thiếu đi sự bảo vệ của cơ thể Vượt Bậc.
Nên, giữ chúng gần khi lo liệu những đối thú mạnh mẽ là một lựa chọn khôn ngoan hơn.
“Đi thôi.”
Che gương mặt của cô khỏi nhiệt độ, Cassie chần chừ tiến lên một bước. Sunny quan sát cô một giây, rồi theo sau.
Đuổi kịp cô gái mù, cậu hỏi:
“Cô thấy sao rồi?”
Cô giữ chặt chuôi của Vũ Công Yên Ắng và nặn ra một nụ cười.
“...Tốt hơn. Chỉ là mình nhìn thấy nhiều tương lai thay đổi thay vì một cái nhất định ở nơi này. Ban đầu là hơi rối loạn, nhưng mà không quá khó để làm quen. Mình từ lâu đã quen với việc nhìn nhận thế giới từ nhiều góc nhìn. Dù vậy...mình nghĩ là sẽ đau đầu khủng khiếp khi chúng ta xong việc...”
Cậu chậm rãi gật đầu. Sunny không phải người lạ đối với việc nhìn thế giới từ vài góc nhìn – đó là trạng thái bình thường đối với cậu, nghĩ đến lượng bóng ngày càng tăng lên của mình. Nhưng mà, nhận thức vài giây vào không chỉ một, mà nhiều tương lai đa dạng chắc chắn là phi thường rối rắm.
Cậu đã luôn chật vật để hiểu được chính xác cách mà Cassie có thể lo liệu gánh nặng tâm trí cho việc cùng lúc nhìn nhận hai khoảnh khắc, đặc biệt là đến mức mà nó giúp đỡ cô trong chiến đấu thay vì trở thành một gánh nặng...chưa kể đến việc cô vẫn bị mù trong cả hai khoảnh khắc khác nhau đó.
Nhân loại là sinh vật cực kì thích nghi, nhưng mà mọi thứ đều có giới hạn. Có lẽ là vì Sunny đã chậm chạp trong việc nhận ra tài năng của bản thân là bất thường cỡ nào, nên cậu hiếm khi cân nhắc đến sự xuất chúng của những đồng đội mình. Cassie thường im lặng và không quá gây chú ý, nên dễ để bỏ qua sức mạnh tâm trí không đang nogwf nhưng mà xuất sắc của cô.
Sự thật thì, nó khá là phi thường.
Sunny liếc nhìn cô gái mù lần nữa và hơi cau mày.
‘Những người khác không xem trọng cô ấy là bình thường, nhưng tại sao mình luôn mắc phải cùng sai lầm đó? Mình thật sự nên biết rõ hơn.’
Có lẽ là vì sâu bên trong, cậu vẫn thấy Cassie như một cô gái bất lực mà luôn cần sự giúp đỡ của cậu ở trên Vùng Đất Lãng Quên. Cả hai người họ đã thay đổi rất nhiều kể từ đó, nhưng mà ấn tượng đầu tiên của cậu là hằn sâu đến mức xóa nó đi đơn giản là quá khó.
Nếu vậy...
Sunny tự hỏi hình ảnh hằn sâu trong tim Cassie của cậu là gì. Nhưng mà, cậu chỉ cho phép những ý nghĩ của mình lang thang thoáng qua vậy mà thôi.
Dù sao thì, họ vẫn còn đang ở trong địa bàn của kẻ địch. Không có thời gian để suy nghĩ viễn vông.
“Mày thậm chí có phải hỏi như vậy không chứ? Hình ảnh một thằng khốn nạn ích kỷ, lường gạt, kẻ mà đã nói thẳng với Nephis cô ta là một kẻ ngốc khi lôi kéo theo một cục tạ, và sẽ tốt hơn nếu hai người bỏ lại cô gái mù kia chết luôn cho rồi. Ồ, sao cơ? Mày nghĩ rằng Cassie thật sự không nghe thấy cuộc nói chuyện đó?”
Sunny ném một ánh mắt căm ghét về phía Tội Lỗi An Ủi, người mà đang đi sau một bước với nụ cười đáng khinh trên mặt.
...Vai của Cassie đã hơi run lên khi giọng nói của âm hồn thanh kiếm kia vang lên? Cậu không chắc.
Sunny chần chừ một giây, nhưng mà giữ im lặng. Cậu không thật sự muốn trả lời, và không thật sự biết phải nói gì.
Đúng là đã có một cuộc nói chuyện như vậy, ngay sau lúc họ vừa gặp nhau ở Vùng Đất Lãng Quên. Cô gái mù lúc đó đã ngủ...hình như là vậy.
Cô chưa từng cho thấy không phải vậy.
“Dừng lại.”
Nghe giọng nói của Cassie, Sunny căng thẳng.
“Chuyện gì?”
Cô thật sự nghe thấy Tội Lỗi An Ủi?
Cô gái mù bất động vài giây, rồi tiến lên một bước và nghiêng xuống. Tay cô biến mất vào trong tro, và kéo ra một tàn tích của một ngọn giáo bị thiêu cháy. Gương mặt cô trở nên ảm đạm.
Thả đầu giáo trở lại mặt đất, cô thở dài và âm u nói: