Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1383: Một Đống Mảnh Hồn



Chương 1383: Một Đống Mảnh Hồn

Sunny, Nephis, và Cassie dùng một chút thời gian để nghỉ ngơi trên bệ đá của sảnh ngập nước. Họ bị vây quanh bởi mùi máu và cái chết, nhưng mà không có ai trong số họ ngại cả. Dù sao thì mùi này đã quá là quen thuộc – đa số người Thức Tỉnh sẽ không mất khẩu vị bởi vì nó.

Mà cho dù có khẩu vị hay không thì ba người họ vẫn cần phải tiếp nhiên liệu cho cơ thể kiệt sức của họ. Không nói gì nhiều, họ ăn một bữa no đủ và dùng chút thời gian để lấy lại hơi. Cũng có sự mệt mỏi về tâm trí nữa – tâm trí là không khôi phục từ gánh nặng của trận chiến nhanh như cơ thể.

Có vẻ như Sunny có tình trạng tốt hơn là Nephis và Cassie. Sau khi dùng chút thời gian trong sự lười biếng dễ chịu, những ý nghĩ của cậu bắt đầu lang thang. Tò mò, cậu kiểm tra kí tự.

‘...Không gặp may rồi.’

Bất chấp số lượng lớn kẻ địch mà cậu và những cái Bóng đã giết, không có Ký Ức mới, đừng nói đến Tiếng Vang. Nhưng mà Sunny không quá nản chí – chủ yếu là vì bảng đếm mảnh bóng của cậu đang là [1944/5000].

‘Mình...đã kiếm được gần năm trăm mảnh từ một trận chiến duy nhất.’

Đó là một số lượng thật sự đáng kinh ngạc. Sunny chật vật để nhớ thử xem cậu đã bao giờ kiếm nhiều đến vậy, nhanh đến vậy...cân nhắc đến việc Ác Mộng hứa hẹn là sẽ khá căng thẳng kể từ bây giờ, có cơ hội không tồi là cậu sẽ ra khỏi Ác Mộng này là một Khủng Bố. Chỉ sáu trận chiến ở quy mô tương tự này là đủ.

Đương nhiên, đó là nếu cậu sống sót Ác Mộng này. Dù vậy...mỗi mảnh mà cậu hấp thụ khiến cậu mạnh mẽ hơn một tí. Nên, kiếm được hàng trăm mảnh chỉ trong vài phút là một món hời thật sự.

Sau một lúc, ba người họ miễn cưỡng bắt đầu làm việc. Đến lúc này thì Quỷ đã gần ăn xong cái xác khổng lồ của thứ sống ở nước sâu – một lần nữa, Sunny lại khó hiểu với lượng thịt mà có thể nhét vào cái bụng không đáy của cái Bóng tham ăn này. Con quái vật kia ít nhất phải to gấp tên ác quỷ thép chục lần, vậy mà, bây giờ gần như không còn gì cả.

‘...Nó có một thứ không gian trữ vật bất tận trong bụng hay sao vậy nhỉ?’

Lắc đầu, Sunny gọi cả Quỷ và Thánh đến. Rồi, năm người họ bắt đầu công việc ghê gớm là thu thập những mảnh hồn từ đám Chết Chìm.

Sau một lúc, họ đã quay trở lại lên bệ đá, ngồi trên đá lạnh lẽo. Cả ba người họ có vẻ mặt hơi kì lạ, mắt họ phản chiếu ánh sáng xinh đẹp từ một đống khá to những mảnh pha lê lấp lánh nằm giữa ba người không thể kiềm chế bản thân, Sunny run rẩy.

‘Thật...thật...thật nhiều tiền!’

Có không ít hơn ba trăm mảnh hồn Vượt Giới Hạn trong đống này. Ba trăm! Ở thế giới thức tỉnh, nếu bán chúng ra thì sẽ có đủ tiền để mua cả cái quận sân vườn nơi nhà cậu đang ở. Thậm chí sau đó, cậu cũng sẽ có dư tín dụng để...để...

‘Mình dùng nó làm gì nữa chứ?’

Sunny suy nghĩ vài giây, rồi gãi đầu.

“Tôi không biết về những Truyền Nhân Vĩ Đại như hai người, nhưng mà như này là có vẻ quá hoành tráng. Tôi biết rằng Ác Mộng Thứ Ba là khác, nhưng dù vậy...”

Cassie và Nephis quay sang cậu. Sau vài giây im lặng, cô gái mù lắc đầu.

“Không...đối với bọn mình thì đây cũng hơi quá mức.”

Gia tộc Valor là giàu có ngoài sức tưởng tượng, nhưng mà chi tiêu của nó cũng đồng dạng là khổng lồ. Mất rất nhiều tài nguyên để duy trì một quân đội Thức Tỉnh và giữ một thành thị vĩ đại an toàn, còn những người mà có thể chém giết những Sinh Vật Ác Mộng Đồi Bại là ít, và có những trách nhiệm khác nữa.

Sunny liếc nhìn đống mảnh hồn mê hoặc và thở dài.

‘Chết tiệt...tại sao, tại sao mình không thể hấp thụ mảnh hồn chứ?’

Cậu im lặng một lúc, rồi nói bằng giọng như muốn khóc:

“Ừ thì...thời gian đang lãng phí. Nhanh nào Neph. Măm măm!”

Cô mơ hồ nhìn cậu.

“Hử?”

Sunny nuốt nước mắt và mỉm cười.

“Cassie đã bão hòa tâm, nên cô là người duy nhất có thể dùng đống mảnh này. Để tôi vài cái để dệt, và hấp thụ phần còn lại.”

Nephis im lặng vài giây.

“Nhưng tôi chỉ giết thứ sống ở nước sâu và một chục Chết Chìm. Cậu và Cassie xứng đáng nhận những mảnh này nhiều hơn.”

Cậu nhún vai.

“Chúng ta biến cô thành Titan càng sớm là càng tốt. Tôi dù sao cũng đã nhận được số mảnh của mình rồi...hơn nữa, chúng ta đi cùng thuyền. Theo đúng nghĩa đen. Cô cũng đã nói rồi đó – sức mạnh cá thể không phải là toàn bộ. Nếu có thứ gì mà chúng ta có thể làm để tăng lên sức mạnh tổng thể của tổ đội, thì phải làm.”

Sunny nghiêng về trước, nhặt lấy một viên pha lê lung linh, rồi ném nó về phía Nephis. Ánh mắt cô không di chuyển, nhưng mà tay cô vẫn bắn ra trước để chụp lấy nó.

Cô chần chừ một chút, rồi thở dài và bóp nát mảnh hồn. Một dòng tia sáng trắng tiến vào cơ thể cô, khiến một màn ánh sáng vây quan nó.

Trước khi nó tối đi, Nephis nhặt lên một mảnh khác và cũng hấp thụ nó. Một, hai, ba, mười...

Rất cố gắng để không thể hiện sự ghen tị cay đắng lên mặt, Sunny quan sát quá trình đó từ một bên. Chậm trễ, cậu nhận ra rằng hấp thụ hàng trăm mảnh hồn là một quá trình rất chậm.

Không còn gì khác để làm, cậu đơn giản nhìn chăm chú ánh sáng mềm mại xung quanh dáng người thon thả của Neph.

Sau một lúc, cậu khẽ thở dài.

‘Đẹp...’

Rồi, Sunny ho khan.

‘Ý mình là, núi tiền này...còn cảnh tượng gì đẹp hơn được không?! Quá tệ là toàn bộ sẽ sớm biến mất. Ừ...’

Buộc bản thân nhìn đi, cậu liếc nhìn Cassie. Cô gái mù có vẻ như đã lấy lại chút sinh lực, nhưng mà cô vẫn còn trông bất ổn. Cậu triệu hồi Suối Vô Tận và đưa nó cho cô.

Cassie chắc chắn là đang rất ít tinh túy, vì cô không nhìn thấy hành động đó của cậu. Có lẽ có nghĩa là Kĩ Năng Phân Loại của cô đang không kích hoạt, khiến cô thật sự mù lòa, cũng như lúc là một người Ngủ.

Sunny ngập ngừng một giây. Gọi cô, rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô và đặt món Ký Ức vào lòng bàn tay đó.

“Đây. Uống chút nước đi.”

Cô cầm Suối Vô Tận một lúc, rồi mang tay còn lại đến gần và dùng những đầu ngón tay vuốt theo hình dạng của bình thủy tinh xinh đẹp. Một nụ cười tinh tế hiện lên môi cô.

Mang cái bình lên môi, cô uống vài ngụm nước mát lạnh, sảng khoái, và đưa Suối Vô Tận trở lại cho Sunny.

“Cảm ơn.”

Hủy đi Ký Ức, cậu nhớ lại quá khứ. Suối Vô Tận là một trong ba Ký Ức mà Cassie đã có được trong Ác Mộng Đầu Tiên của cô. Nó đã giúp họ rất nhiều trong Vùng Đất Lãng Quên, và sau đó cô gái mù đã tặng nó cho Sunny.

Cái bình thủy tinh xinh đẹp này đã theo cậu trong mọi chuyến thám hiểm kể từ đó, cứu mạng cậu vài lần.

...Nhìn lại thì, nó là một món quà mang rất nhiều suy nghĩ.

“Nhưng mày không biết tại sao cô ta đưa nó cho mày sao?”

Sunny giật mình, ngước lên nhìn Tội Lỗi An Ủi. Âm hồn của thanh kiếm đã xuất hiện từ hắc ám từ lúc nào đó, vô hình, và giờ đang đứng trên cậu với biểu hiện lạnh lùng.

“Đương nhiên là không phải từ sự thương yêu gì cả. Đó chỉ là một thứ để làm giảm đi sự tra tấn của tội lỗi mà cô ta cảm thấy vì phản bội mày. Nên, nếu có gì, thì món quà đó của cô ta khá là tự lợi mà thôi. Người ta không thể khiến bạn mình đi chết và muốn cảm thấy tốt về bản thân cùng lúc, mày biết đó. Nếu họ biết xấu hổ là gì.”

Bóng ma mỉm cười.

“Này. Cô ta thậm chí chưa từng xin lỗi, đúng không hả?”

Tội Lỗi An Ủi lắc đầu.

“Nên có lẽ tao sai rồi. Có lẽ cô ta chưa từng thấy xấu hổ, và chưa từng thấy tội lỗi vì đâm sau lưng mày, ngay từ đầu.”

Ngồi đối diện Sunny, Cassie ôm vai mình và cúi thấp đầu.

Cậu nghiến răng.

‘Câm mồm mày lại. Không ai hỏi ý kiến mày cả, đồ khốn kiếp...’

Trong lúc Nephis tiếp tục hấp thụ mảnh hồn, tiếng cười của âm hồn nham hiểm kia vang vọng trong tai cậu.