Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1390: Ánh Sáng Dẫn Đường



Chương 1390: Ánh Sáng Dẫn Đường

Đứng dậy, Sunny vươn người và đi về phía nơi Cassie đang đứng. Vươn giác quan bóng xuyên qua bức tường rạn nứt, cậu im lặng vài giây, rồi mỉm cười.

“Tìm tốt lắm. Đúng là có không gian ẩn giấu trong đó.”

Nghĩ đến việc cậu suýt chút nữa bỏ sót nó...

Cô gái mù nhìn cậu chăm chú một lúc, khiến Sunny biết mình phải nhìn quanh.

‘Chết tiệt...hơi rùng rợn nhỉ, biết rằng cô ấy đang đi ké giác quan của mình. Ít nhất thì hỏi cái không được sao? Kĩ Năng đó của cô ta không chỉ giới hạn ở thị giác, nên...a, mình thậm chí không muốn nghĩ đến cô ấy có thể cảm nhận được những thứ gì mà mình có thể nữa...’

Đột nhiên cảm thấy nóng người, Sunny liếc sang Cassie và hỏi bằng giọng kiềm chế:

“Cô đang tìm gì?”

Cô gái mù suy nghĩ.

“Nếu như có không gian bí mật, thì phải có cơ cấu gì đó để mở khóa nó. Có lẽ là thứ đòn bẩy gì đó. Ồ...và cho mình chút ti niềm tin đi được chứ? Mình đủ lịch sự để biết khi nào không nên dùng Kĩ Năng của mình.”

Cậu phải kiềm chế mới không nhảy giật ra sau.

“Gì cơ, cô bây giờ biết đọc ý nghĩ luôn hả?!”

Cassie hít một hơi sâu, rồi kiên nhẫn lắc đầu.

“Không. Chỉ là mặt cậu viết rõ ra như vậy mà thôi.”

Sunny thở phào nhẹ nhõm, rồi run rẩy.

‘Đợi đã...cô ta đang nhìn bằng mắt mình, thì làm sao thấy được mặt mình?’

Vào lúc đó, Neph vỗ vai cậu.

“Bởi vì cô ấy nhìn qua mắt mình. Thật sự mà, Sunny...với người mà tự nói là chưa từng dùng bóng của mình để làm những việc đồi trụy ở kí túc xá của Học Viện, cậu đúng là thường xuyên nghĩ về những thứ kì lạ đó.”

Cậu không tin nổi nhìn cô ta chăm chú.

“Ý cô là sao chứ? Cái gì mà “tự nói là”? Tôi hoàn toàn chưa có! Cô biết tôi không thể nói dối!”

Nephis nhìn Cassie với một nụ cười nhàn nhạt trên môi.

“Để ý cậu ấy nói “chưa”...chứ không phải là “không”. Hừm.”

Sunny giữ im lặng, miệng thì đã mở ra.

‘Ồ...mình hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.’

Khịt mũi, cậu quay đi.

“Ừ, và đến khi tôi nói “sẽ không”, cô tốt hơn là nên cư xử đàng hoàng. Ai biết được tôi sẽ nghĩ đến những thứ kì lạ gì khác?”

Có vài giây im lặng, và rồi Nephis hơi ngượng nghịu nói từ đằng sau cậu:

“...Vậy thì, bất kể cơ cấu gì đó để mở khóa cánh cửa kia, thì nó chắc là đã bị hư từ lâu lắm rồi.”

Cậu nhếch mép cười và nhìn cô bước về phía trước và tung ra một cú đấm nhanh gọn về phía bức tường rạn nứt. Thứ đá cổ đại vỡ tan và sụp đổ, để lộ không gian tăm tối ở phía bên trong.

Sunny che mặt khỏi đám mây bụi đá kia và nhìn vào trong.

Ẩn giấu đằng sau bức tường giả là một căn phòng hình tròn. Có một tế đàn ở trung tâm nó, với gì đó nằm ở trên. Trong lúc Nephis nâng lên ngọn đuốc của cô, ánh sáng từ nó phản chiếu từ một bề mặt kim loại sáng bóng.

Cậu đột nhiên cảm thấy những cái bóng hơi rục rịch, và trợn to mắt không thể tin nổi.

‘Ánh sáng đó...’

Có một cây trượng làm bằng gỗ trắng tinh đang nằm trên tế đàn, không bị bụi bặm bám vào. Cả hai đầu của nó được bọc trong những vòng vàng bóng loáng đan xen vào nhau, với một viên đá quý tỏa sáng...không, một viên pha lê...ở trên đỉnh.

Thứ pha lê sần sùi kia dễ dàng nhìn ra được là một mảnh hồn Cấp Bậc khá cao. Có lẽ là Đỉnh Cấp, hay thậm chí cao hơn nữa. Thứ khiến Sunny theo bản năng nín thở, thì lại là khác.

Cây trượng trắng tỏa ra ánh sáng hoàng kim hư ảo...loại mà Sunny chỉ có thể nhìn thấy được vì mắt cậu đã bị thay đổi bởi truyền thừa của Weaver. Ánh sáng quen thuộc và không lẫn đi đâu được đó là dấu hiệu của những thứ mà có liên quan gì đó sự thần thánh.

Trong lúc cậu nhìn cây trượng xinh đẹp, choáng váng, Cassie đến gần tế đàn và cúi thấp đầu. Biểu hiện của cô là bối rối hơn là kinh ngạc. Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói:

“Tò mò...thật. Mình không biết là nó đã ở đây.”

Cả Sunny và Nephis ngạc nhiên nhìn cô. Ném một ánh mắt nữa về phía cây trượng, cậu hỏi:

“Cô biết thứ đó là gì sao?”

Cô gái mù suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

“Ừm...mình nghĩ vậy. Nó phù hợp với miêu tả của một trong những thánh vật mà những nữ tiên tri đã mang vào Mộ Ariel từ thế giới bên ngoài. Nghe nói là, nó là một món quà từ một trong những vị thần, ban cho một nữ tư tế của đền thờ của họ trong quá khứ xa xôi.”

Sunny mở to mắt.

“Đợi đã. Ý cô muốn nói...thứ này là...một vật phẩm Thần Thánh?”

Tim cậu đập điên cuồng.

Cassie mỉm cười.

“Đúng vậy, theo một cách nói...có nghĩa là nó được đồn đại là được tạo ra bởi một vị thần. Nhưng mà, nó lại không phải là món đồ có Cấp Bậc Thần Thánh, nếu như cậu muốn hỏi về điều đó. Mặc dù nó có vài tính chất huyền bí, năng lực của nó thật ra không vĩ đại lắm.”

Cô im lặng một chút, rồi nói thêm:

“Thật ra thì, có thể nói vậy về đa số những di vật Thần Thánh, và về đa số những Ký Ức Thần Thánh được tạo ra dựa trên hình ảnh của chúng...mà cũng không có nhiều thứ như vậy. Nhân loại chúng ta xem những Ký Ức là thứ gì đó ban cho chúng ta năng lực, nhưng mà với những vị thần và những dạng thần kém hơn...bản thân họ là năng lực. Nên, bất cứ di vật gì mà do họ tạo ra cũng chỉ là thứ dụng cụ vì để tiện nghi mà thôi, chứ không phải thứ dùng để tăng cường sức mạnh cho họ.”

Sunny suy nghĩ về hai món Ký Ức Thần Thánh của chính mình. Mô tả đó đúng là cực kì phù hợp đối với chúng. Cả Mặt Nạ Weaver và Lồng Đèn Bóng Tối đều cho phép cậu làm những thứ đáng kinh ngạc...vậy mà, đúng là có những Ký Ức khác trong kho vũ khí của cậu mà tăng cường sức mạnh của cậu hơn chúng có thể.

Không hề nghi ngờ là những Ký Ức Thần Thánh của cậu là mạnh mẽ hơn vô số lần, vậy mà, chúng lại không khiến cậu hùng mạnh hơn. Cậu đã cân nhắc đến tình huống nghịch lý này nhiều lần, và những kết luận của cậu cũng tương tự với những gì Cassie vừa nói.

Những vị thần không cần ngoại lực, vậy nên, những dụng cụ họ để lại là phục vụ cho những mục đích cụ thể – tuyệt diệu và đáng kinh ngạc, nhưng mà không cần thiết là phải hữu dụng đối với một nhân loại.

Trong lúc đó, cô gái mù nhẹ nhàng sờ lên gỗ trắng của cây trượng xinh đẹp và nói thêm:

“Dù sao đi nữa, món di vật này được gọi là Ánh Sáng Dẫn Đường. Nó thậm chí không phải một dụng cụ được làm ra cho một vị thần sử dụng...chỉ là thứ được tặng cho một người trần vì tình cảm mà thôi. Những năng lực mà nó sở hữu là không đáng kinh ngạc cho lắm. Nó đã phục vụ rất tốt những nữ tiên tri trước khi họ đến Mộ Ariel, nhưng mà sau đó, cây trượng chủ yếu chỉ có ý nghĩa biểu tượng.”

Sunny nhìn chăm chú ánh hoàng kim xinh đẹp kia một lúc, rồi hỏi với giọng nghi ngờ:

“Không đáng kinh ngạc lắm? Vậy nó làm gì?”

Cassie suy nghĩ một chút, rồi chần chừ nhún vai.

“Nghe nói là dẫn dắt người ta? Thật ra thì, mình không rõ lắm.”

Cô nhặt cây trượng lên và cẩn thận giữ nó. Sau vài giây, ánh sáng mềm mại của mảnh hồn trên đầu cây trượng xoáy quanh, trở nên mãnh liệt hơn ở một bên.

Sunny chớp mắt.

“Cô vừa làm gì vậy?”

Cô gái mù đột nhiên có vẻ hơi xấu hổ.

“Ừm, mình chỉ...đại khái là...suy nghĩ trong đầu, “Cô Ánh Sáng Dẫn Đường, cô có thể dẫn tôi đến Bông Hoa Gió được không? Làm ơn?”

Cậu nhìn cô ta không thể tin nổi.

‘Bỏ qua phần đầu kia...’

“Vậy là, món thánh vật này...nó cơ bản là một cái đèn trông đẹp mắt với công dụng dẫn đường rất cơ bản?”

Cassie ho khan.

“Mình...nghĩ vậy?”

Sunny thở dài, rồi lắc đầu và dùng tay che mặt.

‘Vậy mà khiến mình háo hức...’

Ừ thì, đã có thể tệ hơn. Món thánh vật trước đó mà cậu tìm được ở bên ngoài là một con dao gỗ mà chỉ có thể giết một người cụ thể, và cùng lúc cũng là thứ chịu trách nhiệm cho việc khiến người đó là một kẻ bất tử cực kì mạnh mẽ.

Mặc dù Ánh Sáng Dẫn Đường không hẳn là một món vật phẩm xứng đáng gọi là thần thánh, nó ít nhất là hữu dụng hơn thứ kia.

...Thật ra thì, có khả năng biết được hướng chung chung của gần như bất cứ thứ gì mà người ta nghĩ đến cũng là một món hời tuyệt vời nếu dùng với chút đầu óc. Chưa kể đến việc nó sẽ giúp họ tìm đến những thành viên của tổ đội nhanh hơn – vốn là nguyên nhân khiến họ đến đền thờ này.

Sunny nhìn chăm chú cây trượng gỗ vài giây, rồi lắc đầu lần nữa.

“Ừ thì, tuyệt vời. Dùng thứ này cho tốt thôi. Nhưng còn bây giờ, chúng ta vẫn phải tìm thông tin về Bông Hoa Gió.”

Họ đã biết nơi đó là ở đâu. Thứ họ thật sự đến đây để tìm là thông tin về những thứ nguy hiểm mà đang chờ đợi họ ở đó.

Quay đi, Sunny thở dài thất vọng.

‘Chết tiệt.’

Trong lúc cậu quay trở lại đống bảng đá, Sunny cố gắng không quá đau lòng.

‘Đây phải là phát hiện thánh vật mà là hụt hẫng nhất trên đời mà...’