Sunny đã muốn quay trở lại những tấm bảng đá, nhưng mà khi cậu rời khỏi căn phòng bí mật, cậu đột nhiên cảm thấy bất an. Có gì đó về căn phòng đã thay đổi...cậu không hoàn toàn chỉ ra đó là gì, nhưng mà như thể những cái bóng bên trong nó đang di chuyển.
“Nắm lấy gì đó.”
Nghe giọng nói của Cassie, cậu đặt tay lên một trụ đá. Trong khoảnh khắc kế tiếp, sàn nhà bên dưới cậu rung chuyển bạo lực. Nó vốn đã nghiêng, bây giờ đột ngột trở nên càng dốc hơn nữa, khiến vô số những mảnh đá vụn lăn về phía họ. Âm thanh nước rơi xuống trở nên ồn ào hơn.
‘Nguyền rủa.’
Nhìn những đồng đội của mình, Sunny thở dài và nói bằng giọng buồn rầu:
“Có vẻ như trận chiến đúng là đã gây ra quá nhiều tổn thương đối với đền thờ.”
Nephis nghiêm nghị gật đầu.
“Chúng ta có nên nhanh lên?”
Cậu chần chừ một giây, rồi lắc đầu. Một đống tia sáng dâng lên không trung, chậm rãi hình thành một cái rương hợp kim quen thuộc.
“Chúng ta có lẽ không còn nhiều thời gian trước khi cả nơi này sập xuống. Cứ chất mọi thứ vào Hòm Hám Của...chúng ta có thể tiếp tục tìm hiể chúng khi an toàn trở lại trên Phá Xích.”
Đương nhiên, từ an toàn ở đây là tương đương khi vẫn còn ở trong Mộ Ariel. Sunny đã chỉ trở nên càng dè chừng Dòng Sông Vĩ Đại hơn sau khi đọc những ghi chép trong căn phòng cổ đại này, nhưng dù vậy...cậu không hề vui vẻ gì với ý tưởng phải thoát khỏi đền thờ này trong lúc nó đang chìm xuống.
Cảm giác như họ còn rất ít thời gian, ba Bậc Thầy từ bỏ mọi nỗ lực phân loại những tấm bảng đá và đơn giản ném mọi thứ có thể xem là lành lặn vào trong cái hàm chào đón của Hòm Hám Của. Đền thờ rúng động thêm lần nữa trong lúc họ làm việc, khiến Sunny bực dọc chửi thề.
Cuối cùng, họ đã xong. Không lãng phí chút thời gian nào, Sunny dẫn đường ra khỏi căn phòng trung tâm, vượt qua những căn phòng đầy những cuộn giấy mục nát, và vào trong hắc ám lạnh lẽo của những hành lang hẹp dẫn đến đại sảnh. Đến lúc này, nó cảm giác như là họ đang leo đồi dốc – sàn đá nghiêng xuống dưới, nước tràn dưới chân họ và khiến họ ướt nhẹp từ bên trên.
‘Ài, không thích chút nào cả mà...’
Lôgic thì, Sunny hiểu rằng cậu sẽ có thể thoát khỏi đền thờ nhấn chìm kể cả nếu nó sụp đổ và bắt đầu chìm xuống. Cậu không chỉ đủ mạnh để phá xuyên qua những bức tường đá, cậu còn sở hữu những Ký Ức của Nhà Đêm mà cho phép cậu bơi và thở dưới nước như cá vậy.
Nhưng mà, cậu vẫn cảm thấy căng thẳng và chật hẹp. Bị kẹt dưới một đống đá lớn, với nước lạnh dâng lên càng lúc càng cao, không phải là cảm giác dễ chịu nhất. Đền thờ cổ đại rúng động và rên rỉ, chậm rãi vỡ nát quanh họ.
‘Mình có thể cử một cái bóng đi trước lên bề mặt rồi dùng Bước Bóng Tối. Mình cũng có thể mang Nephis cùng.’
cậu liếc sang Cassie, người mà đang đi sau họ trong lúc dùng thánh trượng kia làm gậy chống. Sau một lúc ngắn ngủi chần chừ, Sunny chọn giữ mọi cái bóng với mình.
Không lâu sau đó, họ đến đại sảnh nơi trận chiến đã xảy ra. Mặc dù không nhiều thời gian đã trôi qua, nó đã ở trong điều kiện tệ hơn hẳn rồi - đã có những thác nước tràn qua những khe nứt rộng ở trần nhà trên cao, và cái bệ nơi Cassie và nữ tiên tri đã chiến đấu đã nửa chìm dưới nước.
Những cái Bóng của cậu, những kẻ đã ở lại đó canh chừng, yên lặng quan sát nước dâng lên.
“Ác Mộng! Đến!”
Trong một chớp mắt, con ngựa đen đã đến bên cạnh cậu. Sunny do dự một giây, rồi quay người lại và ôm lấy bờ eo thon gọn của Cassie.
“Xin lỗi...”
Nhẹ nhàng nâng cô gái tinh xảo, cậu đặt cô lên lưng rộng rãi của chiến mã hắc ám và thầm ra lệnh cho Ác Mộng đến bề mặt nhanh nhất có thể.
“Cô tốt hơn là nắm cho chặt!”
Cassie bất động một tích tắc, rồi đột nhiên tái đi và nắm chặt vào mái bờm của chiến mã đáng sợ. Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng mà một giây sau đó, cả hai đã rời khỏi mà để lại một cơn gió. Âm thanh mà họ nghe được chỉ là tiếng móng ngựa vỗ trên đá ở phía xa, và một tiếng hét ngắn.
‘Giờ, thì...’
Cho dù Sunny và cái bóng của cậu có nhanh cỡ nào, Ác Mộng là nhanh hơn nhiều lần. Và vì một trong những cái bóng của đang ở cùng con hắc mã, cả ba người họ – cái Bóng, cái bóng, và nhà tiên tri mù – sẽ đến bề mặt sớm hơn hẳn so với Sunny.
Đến lúc cậu và Nephis đến mép của bệ đá, cậu đã có thể nhìn thấy ánh đỏ của bầu trời chạng vạng. Vào đúng lúc đó, đền thờ rung chuyển trong một cơn chấn động bạo lực nữa...
Nắm lấy tay Neph, Sunny kéo cô vào trong vòng tay hắc ám của bóng tối. Một lúc ngắn ngủi sau đó, họ bước lên đất màu tro của khu vườn bị thiêu đốt, ánh mặt trời sáng lạn thoáng khiến hai người họ lóa mắt.
Khi Sunny lấy lại thị giác, thứ đầu tiên mà cạu nhìn thấy là Cassie quỳ trên mặt đất trước mặt Ác Mộng, mặt cô một màu xanh lá không khỏe mạnh chút nào. Hít vài hơi sâu, cô gái mù nâng lên một bàn tay run rẩy và chỉ một ngón tay buộc tội về phía cậu.
‘L-l...lần sau cảnh cáo mình! C-chết tiệt!”
Cậu nhếch mép cười.
“Có ý nghĩa gì chứ? Cô chẳng phải đã biết tôi đã định làm gì?”
Sunny vội vàng giúp cô đứng dậy, và né mũi của Ánh Sáng Dẫn Đường trong lúc làm vậy.
“Cẩn thận với cái thứ này chứ...dù sao đi nữa, không có thời gian để trách móc! Chúng ta có lẽ đã thoát khỏi đền thờ, nhưng mà cả hòn đảo sẽ sớm tan rã ra mà thôi. Nên, nhanh lên và chạy đi!”
Đúng lúc này, Nephis nghiêm trang nhìn cậu và nói bằng giọng bằng phẳng:
“Tôi sẽ nhanh lên hết sức để chạy...ngay khi cậu thả tay tôi ra.”
Cô im lặng một giây, rồi từ tốn nói thêm:
“...Hay là cậu muốn tôi bế cậu chạy?”
Sunny đứng hình, rồi cúi mắt xuống và nhận ra bản thân đúng là vẫn còn đang nắm lấy tay Neph. Cậu chớp mắt vài lần, rồi ngước lên và mỉm cười với cô.
“Thật ra thì ừ. Tôi không ngại nếu có ai bế cõng gì đâu.”
Dứt lời, Sunny thả tay và lao về phía bờ của thuyền đảo.
Không lâu sau đó, hình dạng duyên dáng của Phá Xích hiện ra phía trước họ. Cậu thấy quá mức vui vẻ khi nhìn thấy con thuyền cổ đại, và nhảy lên boong thuyền mà không lãng phí thêm giây nào cả.
Ngay khi cậu làm vậy, hòn đảo đang chìm phát ra một tiếng răng rắc điếc tai và nứt ra.