Sau khi hòn đảo tan vỡ, không mất lâu để những mảnh vỡ biến mất vào dưới sâu Dòng Sông Vĩ Đại. Sunny, Nephis, và Cassie đứng trên boong thuyền của Phá Xích, quan sát cái chết của phần bị mất của Thất Sủng trong sự im lặng nghiêm nghị.
Nước chảy dâng trào và sôi sục, biến thành bọt trắng. Thi hài tro của khu vườn hắc ám bị kéo xuống bởi dòng nước và nuốt chửng bởi nước sâu. Trong một thời gian mà cảm giác như rất ngắn, bề mặt của dòng sông đã một lần nữa trở nên bình tĩnh và trong veo, không có lấy một dấu hiệu nào còn sót lại của con thuyền đảo khổng lồ kia.
Sunny khẽ thở dài.
Sự hủy diệt của hòn đảo nhân tạo đã là một cảnh tượng quá sức bi thảm. Nó như là một ẩn dụ cho sự vô ích của sự tồn tại của nhân loại...vô số Người Ở Sông đã làm việc chăm chỉ để tạo ra và duy trì nó, và thậm chí nhiều hơn nữa đã sống cuộc đời họ đi lại trên nó. Nhưng mà bây giờ, nó đã biến mất, nuốt chửng bởi môi trường chỉ trong vài phút. Với mỗi một dấu vết đều đã bị xóa khỏi tồn tại.
Dệt cũng sẽ bị xóa bỏ theo cùng cách không còn cách quá lâu nữa. Những thành phố của những nữ tiên tri thì đã biến mất...chỉ còn lại Thất Sủng, định mệnh của nó cơ bản là cũng đã được ấn định. Mộ Ariel đã từng là nhà của một nền văn minh thịnh vượng...
Nhưng mà giờ, nó chỉ là một Ác Mộng.
Sunny lắc đầu, đột nhiên thấy nghiệt ngã. Liệu những thành phố của thế giới thức tỉnh cũng sẽ biến mất một ngày nào đó? Cậu thậm chí có lúc đã không biết là có một thế giới bên ngoài NQSC mà tưởng là bất tận kia. Khó để có thể tưởng tượng một nơi đông đúc và bất tận như vậy lại có thể ngưng tồn tại.
...Nhưng mà rồi, thế giới thức tỉnh đã là một thế giới của đống đổ nát. Rất nhiều thành phố thịnh vượng đã bị xóa khỏi bản đồ – thậm chí phải nói là đa số. Cả những lục địa bây giờ hoang tàn, không còn sức sống, và không ai ở cả. Cậu thậm chí đã tự mình chứng kiến sự phá hủy của một lục địa đó.
‘Tâm trạng mình hôm nay loạn hết cả lên nhỉ.’
Có gì mà buồn chứ? Hòn đảo đó vốn đã là một hang ổ của thứ sinh vật nguy hiểm. Họ đã lên bờ, giết thứ kia, và rời khỏi với những chiến lợi phẩm quý giá. Cassie thậm chí đã nhận được một cây gậy làm phần quà thưởng thêm.
Nếu có gì, thì cậu nên hoàn toàn sung sướng.
Nhưng mà, Sunny chủ yếu là cảm thấy mệt mỏi và đau nhức toàn thân. Trận chiến với đám Chết Chìm là ngắn ngủi, nhưng mà vẫn rất mãnh liệt. Cậu tơi tả và bầm dập, mặc dù không bị thương quá nặng.
“Mất! Mất!”
Sunny quay sang và liếc nhìn Quạ Quạ, thứ mà đang háo hức nhảy lên thành thuyền và nhìn chăm chú vào không gian trống rỗng nơi hòn đảo đã ở với biểu hiện tò mò. Con chim nhỏ không hề bị bất cứ ý nghĩa nặng nề nào đè lên. Thật ra thì, nó không có ý nghĩ gì cả...
Dù sao thì nó chỉ là một Tiếng Vang.
Nhưng mà giờ khi hòn đảo đã bị phá hủy, Tiếng Vang này có việc phải làm.
Trong lúc cậu quan sát, Cassie đến gần con chim đen và dịu dàng giữ lấy nó. Nói gì đó, cô gái mù mở tay ra và để con quạ bay đi.
Thứ cuối cùng họ nghe thấy trước khi Tiếng Vang của Jet biến mất về phía xa là một tiếng kêu bực bội:
“Kẹt! Kẹt!”
Quạ Quạ có một nhiệm vụ đơn giản – thông báo cho những cư dân của Thất Sủng biết về cái chết của nữ tiên tri Ô Uế, và rồi tìm đường trở lại con thuyền. Ba Bậc Thầy không biết sẽ mất bao lâu để giải cứu Effie và Jet, nên họ muốn đảm bảo thành phố cuối cùng của nhân loại có thể di chuyển xuôi dòng trong lúc họ vắng mặt.
Hi vọng rằng, đến lúc họ trở lại, những Người Ở Sông già nua sẽ đã tốt hơn nhiều.
‘Vậy là xong việc đó.’
Sunny liếc nhìn cây trượng gỗ trong tay Cassie, rồi nhìn về phía những cánh buồm của Phá Xích. Cậu chần chừ một giây, rồi mệt mỏi hỏi:
“Chúng ta nên rời khỏi chứ?”
Sau một giây yên lặng, Nephis lắc đầu.
“Đêm đang đến, và toàn bộ chúng ta đều mệt mỏi cả rồi. Tôi thà trôi theo dòng chảy đến ngày mai. Nghỉ ngơi một chút sẽ không hại gì đâu.”
Sunny vui vẻ với ý kiến đó.
...Nhanh chóng, họ tập trung ở phòng ăn tập thể ở phía đuôi con thuyền. Toàn bộ những khu vực trong thuyền đã được dọn dẹp và tu sửa bởi những cư dân của Thất Sủng, nhưng mà ba Bậc Thầy đã không thường xuyên đi đến đa số chúng, vì không cần thiết phải làm vậy. Họ chủ yếu dùng thời gian ở boong trên, trong những khu sống, hoặc là phòng ăn gần bếp.
Có thức ăn vừa được chuẩn bị trên bàn, tỏa ra mùi hương thơm ngon, quen thuộc của thức ăn Neph làm. Hòm Hám Của đang đứng đó với cái nắp mở ra, răng nó phản chiếu ánh sáng ấm áp của lồng đèn. Sunny đang cầm một ly trà trong hai tay, liếc nhìn vài tấm bảng đá đặt trước mặt mình.
Nhưng mà nói thật thì, cậu không hề có tâm trạng tìm hiểu những bí ẩn của chúng. Cậu chỉ muốn lấp đầy bụng và đi nghỉ ngơi.
Thở dài, cậu đẩy những tấm bảng đá đi và kéo đĩa thức ăn của mình đến gần hơn. Nuốt một miếng cháo thịt thơm lừng, Sunny nhắm mắt trong sung sướng.
Nephis cũng đang bận ăn. Nhưng Cassie thì có vẻ đã quên mất về nó – cô đang chơi với món đồ chơi mới toanh của mình. Mảnh hồn ở đỉnh trượng đang tỏa ra ánh sáng, độ mạnh yếu của ánh sáng đôi lúc lại thay đổi.
Sunny nhìn cô chăm chú một chút, rồi hỏi:
“Cô làm gì vậy?”
Cô gái mù lơ đãng uống một ngụm trà.
“Cố gắng tìm hiểu cách nó hoạt động. Kì lạ...pháp thuật của nó không có vẻ phản ứng với mọi thứ. Nó chỉ về phía cậu, Nephis, Effie, và Kai...nhưng không chỉ về Jet hay là người kia, Mordret. Hay là Thất Sủng nữa. Nhưng mà nó lại phản ứng với Bông Hoa Gió.”
Sunny nhướng mày, rồi chuyển thị giác và nhìn vào bên dưới bề mặt của Ánh Sáng Dẫn Đường. Đúng như trông đợi, không có dệt ở đó. Cũng không có kí tự...chỉ là một ánh sáng rực rỡ.
Cậu đã thấy một thứ tương tự khi nhìn vào những con dao do Thần Mặt Trời tạo ra. Bên trong mỗi cái, không có gì ngoài một biển rực sáng của gì đó – có lẽ là tinh túy linh hồn - và một sợi chỉ định mệnh duy nhất, buộc vào bản thân thành một vòng lặp bất tận.
Đó là pháp thuật của những vị thần, hoàn toàn không hợp lý và thiếu đi bất kỳ thứ lôgic nào mà cậu hiểu được.
‘Lặp bất tận...’
Tâm trí mệt mỏi của cậu bắt lấy những từ đó, nhưng mà cậu bị phân tâm vào đúng lúc đó bởi giọng nói ú ớ kì lạ của Neph:
“Thấy rồi.”
Giật mình ra khỏi trạng thái suy tư, Sunny quay đầu và nhìn cô.
Nephis đang ngậm một cái muỗng, cầm một cái tấm bảng đá mà cậu đã đẩy đi bằng cả hai tay. Sunny cảm thấy cảnh tượng đó khá là thú vị.
“...Cô tìm thấy gì?”
Cô chớp mắt vài lần, rồi ngượng nghịu lấy muỗng khỏi miệng và chỉ về phía tấm bảng.