Phá Xích lại khởi hành lần nữa. Lần này, họ phải di chuyển trở lại khu vực giữa của Dòng Sông Vĩ Đại, nơi mà bầu trời có màu lam. Họ cũng phải di chuyển một khoảng cách vào quá khứ – không đủ để mang họ đến gần Bậc Thầy, nhưng mà sâu hơn nơi mà cả ba người họ từng đến.
Sunny dùng buổi sáng đầu tiên lười biếng trên giường, nhìn chăm chú trần nhà. Cậu đang suy nghĩ về Bông Hoa Gió. Những cơn cuồng phong, những dòng nước vặn vẹo, xoáy nước khổng lồ mà kéo những con thuyền đến cái chết, và hòn đảo bay trên vực thẳm hắc ám...toàn bộ đều nghe khá là ghê tởm.
Còn có việc là tòa tháp đứng trên đảo từng thuộc về một người Tìm Kiếm mạnh mẽ nữa chứ.
Những người Tìm Kiếm Sự Thật mà đã tiến vào Mộ Ariel cùng lúc với những nữ tiên tri, hay thậm chí là sớm hơn cả họ, nhưng mà vì một nguyên nhân hoàn toàn khác.
Những người Tìm Kiếm đã không tìm sự cứu rỗi khỏi sự hủy diệt của trận chiến tranh tận thế. Thay vì vậy, họ đã đương đầu với Sa Mạc Ác Mộng và tìm đường tiến vào hầm mộ được Ác Ma Sợ Hãi xây lên vì cơn khát kiến thức.
...Cơ bản là vì tò mò.
Họ cũng không phải là một nhóm người thống nhất, mà là những cá thể riêng biệt đoàn kết lại chỉ vì sự tương tự mà họ có là sự ám ảnh của kiến thức.
‘Đám kì cục...’
Ai lại leo vào một hầm mộ đáng sợ đơn giản để thỏa mãn trí tò mò chứ? Sunny sẽ không bao giờ!
Ừ thì...cậu đã tiến vào rất nhiều nơi nguy hiểm chỉ để thỏa mãn khát vọng khám phá thế giới Mộng Ảo. Nhưng mà đó là hoàn toàn khác! Đầu tiên, cậu nhận được điểm cống hiến cho những khám phá đó, đôi lúc. Thứ hai, không có thứ đổ nát nào cậu đến là do những thứ thần thánh kinh khủng để lại cả.
‘Nghĩ đến thì, hình như vài cái là vậy...’
Như là Tháp Mun. Nhưng mà cậu đã không ở đó vì tò mò. Cậu đã ở đó vì tham lam! Đó là nguyên nhân tốt hơn nhiều, nên...cậu không hề giống đám Tìm Kiếm kì quái kia, không hề...
Dù như nào đi nữa, Sunny không hề háo hức với việc ghé thăm cứ điểm của một người Tìm Kiếm hùng mạnh. Thậm chí không cân nhắc đến việc khát vọng của họ biết được sự thật của Ariel đã khiến sự Ô Uế ra đời, những người đó là không hề đáng tin chút nào.
Một hòn đảo ẩn nấp nơi mà một người Tìm Kiếm bí ẩn từng sống trước khi biến mất mà không để lại dấu vết, vây quanh bởi một rào cản nước, gió, và thời gian vặn vẹo không thể xuyên qua...đúng, nghe không rùng rợn chút nào cả.
‘Chết tiệt thật...’
Đương nhiên, họ không thật sự có lựa chọn. Effie và Jet ở đó, nên Sunny, Nephis và Cassie không thể quay đầu.
‘Người ta sợ nhất là thứ họ không rõ.’
Nếu như tấm bảng đá nói họ biết là có một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại sống ở Bông Hoa Gió, thì cậu đã miễn cưỡng, nhưng mà bình tĩnh nghĩ ra kế hoạch gì đó đánh bại nó. Nhưng mà không biết thứ chờ đợi họ ở trung tâm xoáy nước khiến Sunny cảm giác lo lắng.
Đến cuối cùng, mệt mỏi với sự lo sợ, cậu quyết định phân tâm bản thân bằng cách làm gì đó hữu dụng. Leo ra khỏi giường với tiếng thở dài, Sunny cuối cùng rời khỏi căn buồng của mình và đi lên boong trên.
Thánh, Quỷ, và Ác Mộng đang đứng canh gác ở mũi thuyền, giữa thuyền, và đuôi thuyền. Nephis đang nắm giữ mái chèo, còn Cassie thì đang chuẩn bị chữa trị vòng tròn pháp thuật của con thuyền.
Sunny chần chừ vài giây, rồi đến gần cô gái mù.
“Này. Tôi xem lại Ánh Sáng Dẫn Đường được không?”
Ngước lên, Cassie mỉm cười với cậu và chỉ về phía cái cây tôn nghiêm. Cây trượng xinh đẹp đang ở đó, đặt tựa vào thân cây.
“Cảm ơn.”
Nắm lấy món di vật tôn nghiêm của những nữ tienet ri, Sunny đi đến nơi thông thường của cậu trong bóng râm của con thuyền nhỏ và ngồi xuống sàn.
‘Vậy thì, bắt đầu thôi...’
Cậu dùng chút thời gian dệt ra những pháp thuật cơ bản quanh một mảnh hồn Vượt Giới Hạn. Mục tiêu của cậu là đơn giản – biến Ánh Sáng Dẫn Đường thành một Ký Ức, để nó dễ dùng hơn và có thể mang trở lại thế giới thức tỉnh.
Tuy nhiên, sau vài giờ làm việc tập trung, Sunny đang ngồi nhìn chăm chú cây trượng gỗ với biểu hiện cứng đơ. Mắt cậu hơi giật giật.
‘Chết tiệt!’
Đều là lãng phí. Khoảnh khắc cậu cố gắng đặt dệt căn bản kia vào trong món di vật, những sợi dây không ánh sáng làm từ tinh túy bóng tối tiêu tan thành một ánh sáng chói lòa ẩn giấu bên trong gỗ trắng kia. Như thể là chúng bị thiêu hủy đơn giản từ việc chạm vào pháp thuật thần thánh kia.
‘Công sức đều uổng phí cả.’
Thầm chửi thề, cậu đứng dậy và đặt Ánh Sáng Dẫn Đường xuống trở lại cạnh cây tôn nghiêm.
Hơi thất vọng, Sunny đi đến giao ca với Nephis ở nơi lái thuyền. Cậu điều khiển nó trong lúc cô rèn luyện kiếm thuật, khiêu vũ với nó trong lúc bảy mặt trời chậm rãi di chuyển ngang qua bầu trời đỏ sẫm.
Cậu rất tận hưởng cảnh tượng đó.
Sau đó, Sunny dùng chút thời gian nhìn chăm chú Chìa Khóa Cửa Sông, không hề gần hơn với việc giải quyết nhiều bí ẩn của nó.
Cậu ăn một bữa với Nephis và Cassie.
Cậu tạo ra thêm những sợi chỉ tinh túy để thay thế những cái mà đã bị hủy diệt.
Và rèn luyện kiếm thuật của bản thân, thầm nghĩ lại trận chiến với đám Chết Chìm và suy nghĩ về những thứ mà có thể làm tốt hơn.
Sau toàn bộ những việc đó...
Sunny phải thú nhận với bản thân là cậu đang buồn chán.
‘Hờ.’
Đó là một cảm giác khá là kì lạ và xa xỉ. Sunny đã rất hiếm khi nhận được cơ hội cảm thấy buồn chán...thường thì, đã luôn có gì đó đè ép cậu phải là, học, hay thoát khỏi.
Đã là như vậy kể từ lúc ở ngoại ô, và đó không hề thay đổi sau khi Thức Tỉnh.
Nhưng mà ở trong Ác Mộng Thứ Ba này, những giây phút mãnh liệt thoáng qua và những nguy hiểm không hợp lý lẽ là được chia cắt ra bởi những đoạn thời gian dài bình tĩnh.
Đương nhiên, cậu biết sự bình tĩnh đó sẽ không kéo dài lâu...sẽ mất một thời gian để đến Bông Hoa Gió, nhưng mà họ chắc chắn là phải chiến đấu để sống sót nhiều lần trên đường đến đó.
Phá Xích sẽ bị tấn công bởi những Sinh Vật Ác Mộng – có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, hoặc có lẽ ngày sau đó. Sẽ có những biến số nguy hiểm chờ đợi họ bên dưới sóng nữa – có lẽ là vài thứ đó đã được miêu tả trên những tấm bảng đá.
Hoàng Tử Điên Rồ có thể ghé thăm cậu trong giấc mơ bất cứ lúc nào. Sự xuất hiện của những Tai Ương khác cũng không nằm ngoài phạm vi khả thi.
Nhưng ít nhất là hiện tại, có vẻ như có sự yên bình.
Nên, Sunny quyết định cho bản thân một ngày nghỉ, hiếm có, và tận hưởng sự yên bình này trong lúc nó vẫn còn.
Đi trở lại đuôi thuyền, cậu triệu hồi một một miếng nội thất nhất định và đặt nó cách Nephis vài mét. Ngồi xuống trên cái ghế sang trọng của mình, cậu triệu hồi cây sáo lục bảo và mang nó lên môi.
Nephis mơ hồ nhìn cậu.
“Cậu làm gì vậy? À. Định nâng người chết dậy? Nhưng mà...trên thuyền không có xác...”
Sunny chớp mắt vài lần.
‘Cô ta nghĩ mình là người nào chứ?’
“Khó như vậy để tưởng tượng tôi chỉ đang có hứng chơi nhạc thôi sao? Kai đã dạy tôi vài lớp đó, biết không hả. Nên tôi có thể giữ nhịp điệu. Cậu ta thậm chí có lẽ đã van xin tôi biểu diễn trong vai trò khách mời trong một trong những buổi biểu diễn của Night&Gale nữa đó!”
Cô mỉm cười nhàn nhạt.
“Tôi để ý thấy cậu đã nói “có lẽ đã van xin” chứ không phải “van xin”. Hừm.”
Rồi, mắt cô mở rộng hơn.
“...Đợi đã. Biểu diễn của Night&Gale? Họ định tái hợp? Khi nào? Sẽ là những bản nhạc cũ, hay là Gale đã viết một album mới? Vậy còn vũ đạo? Ai là...”
Sunny hạ thấp cây sáo và giận dỗi nhìn cô.
‘A. Cô ta lại vậy nữa, ném đống câu hỏi vào mặt mình...’
“Đúng. Tôi không biết, có lẽ không. Không hề biết. Không biết gì. Tôi không chắc...”
Trong lúc bầu trời trở dần trở nên sáng hơn, Phá Xích đi về phía bình minh.
Ba Bậc Thầy trên con thuyền duyên dáng hồi hộp chờ đợi lúc đoàn tụ với hai thành viên thất lạc của tổ đội...