Sunny nhìn chăm chú thứ trái cây màu vàng trông ngon lành kia, bị giằng xé giữa khát vọng hái nó khỏi cành và sợ hãi việc nếm thử trái cây của những thứ cây bí ẩn, huyền bí kia. Lần cuối cùng cậu ăn một quả trái cây từ một cái cây kì lạ..không phải là kí ức mà cậu thích nhớ đến.
‘Nhưng có lẽ ăn ngon đến thần thánh luôn...’
Đến cuối cùng, cậu thở dài và miễn cường dời mắt khỏi món trái cây hấp dẫn kia. Tốt hơn là đừng thách định mệnh.
Sunny hiện tại đang leo cao trên tán lá cây tôn nghiêm, dùng nó làm một tổ quạ. Bầu trời phía trên cậu có màu lam xinh đẹp, với không chút tia đỏ sẫm mà họ đã quen thuộc ở Thất Sủng.
Đã là vài tuần kể từ lúc họ đến thư viện bị mất đi và chém giết nữ tiên tri Ô Uế. Bốn tháng trong Ác Mộng của họ đã vừa trôi qua vài ngày trước...đương nhiên, đã là lâu hơn nhiều đối với Cassie và những thành viên khác của tổ đội.
Effie và Jet đã ở hơn một năm bị kẹt ở nơi gọi là Bông Hoa Gió. Sunny không thể không lo lắng cho họ.
Cậu cũng lo lắng về Rain và thế giới thức tỉnh, nhưng mà không thể làm gì về việc đó cả.
Leo lên cành cây cao hơn, cậu thở dài và nhìn xuống. Thường có một con quạ đen đi theo cậu, nhưng mà hôm nay, con chim nhiều chuyện không có mặt. Nó đã đi đâu đó phía trước, dò tìm những sinh vật rình mò và những dòng chảy rối loạn.
Sự hiện diện của con quạ có nghĩa là ít nhất một trong hai người họ vẫn còn sống. Điều đó khiến Sunny ít lo lắng hơn.
Trong vài tuần qua, Phá Xích đã di chuyển đủ xa vào quá khứ để gần đến Bông Hoa Gió. Với sự giúp đỡ của Ánh Sáng Dẫn Đường, họ thậm chí không cần lãng phí thời gian tìm kiếm vị trí chính xác của nó – cây trượng tôn nghiêm kia chỉ thẳng về nơi họ cần đi. Nên, xoáy nước đáng sợ kia có thể xuất hiện ở đường chân trời bất cứ lúc nào rồi đây.
Đương nhiên, đi xa đến tận đây là không dễ. Sunny, Nephis, và Cassie phải chiến đấu vì tính mạng họ trong nhiều dịp. Con thuyền duyên dáng đã bị tấn công bởi những đàn Sinh Vật Ác Mộng, những thứ khổng lồ, kinh tởm từ nước sâu, những thứ kinh dị từ trên không, và thậm chí là những sứ giả của Ô Uế. Trận chiến cuối cùng đó là đặc biệt ghê gớm, vì Ô Uế là vừa có đầu óc vừa tà ác.
Dù vậy, ba người họ đã chém giết và tàn sát mỗi kẻ địch mà dám tấn công Phá Xích...đến hiện tại. Con thuyền cổ đại chịu đựng tất cả những đợt tấn công kia mà cũng không nhận tổn thương nghiêm trọng. Nhưng mà ba Bậc Thầy thì không may mắn như vậy – mỗi người trong số họ đã chịu nhiều vết thương nặng, vài cái gần như là trí mạng.
Nếu như không nhờ năng lực chữa trị của Neph, thì họ đã không thể đi xa đến vậy.
Họ cũng sẽ không thể làm được nếu không có Cassie. Sunny lại một lần nữa được nhắc nhở đi cùng với một nhà tiên tri là tiện lợi vô giá cỡ nào. Nhờ có cô gái mù mà họ đã có thể tránh né những thứ nguy hiểm thật sự của Dòng Sông Vĩ Đại – những dòng nước vặn vẹo và những hiện tượng kì quái mà bản thân thời gian sẽ giết họ trong một nháy mắt.
...Họ cũng đã chết nếu như không có Sunny và Bóng của cậu. Ác Mộng Thứ Ba không phải nơi mà người ta có thể sống sót nếu không có sức mạnh chiến đấu đỉnh cao, và hiện tại, cậu sở hữu nó nhiều nhất trong số ba người.
‘Mình không tuyệt hay sao?’
Sunny mỉm cười khô khan, rồi rùng mình và lén lút nhìn quanh, kiểm tra để đảm bảo Tội Lỗi An Ủi có ở gần hay không. Âm hồn thanh kiếm kia sẽ không bỏ lỡ cơ hội để đâm vào hông cậu với lời lẽ châm chọc gì đó vì ý nghĩ kiểu đó, nhưng mà biết ơn là, bóng ma kia đã thấy không cần thiết phải leo lên cây tôn nghiêm cùng họ.
Thật ra thì, Tội Lỗi An Ủi có vẻ như không thích ở quá gần cái cây từ khu rừng của Thần Trái Tim vì nguyên nhân gì đó. Sunny thường xuyên dùng việc đó để có chút nghỉ ngơi.
Cậu thở dài.
Chuyến đi đến Bông Hoa Gió là không dễ, nhưng ít nhất thì họ đều đã có được gì đó từ chuyến đi này. Nephis đã bước thêm một bước về phía trở thành một Titan, và đang mặc một bộ áo xích trên bộ tunic trắng của cô – cũng như Áo Choàng Ananke, Ký Ức mới kia có thể mặc cùng với một thứ giáp khác, mặc dù là do pháp thuật độc đáo của nó chứ không phải vì loại của nó như là Áo Choàng Ananke.
Theo cách mà kì lạ đối với một người Thức Tỉnh, cô cũng mang theo kiếm của mình trong vỏ kiếm treo trên thắt lưng. Vỏ kiếm là một Ký Ức khác, thứ này có khả năng cường hóa món vũ khí được chứa trong nó nếu đáp ứng đủ một lượng thời gian nhất định.
Còn Cassie thì đã mặc lại bộ váy peplos đỏ xinh đẹp của cô. Nhưng mà giờ thì, có hai vòng tay thay vì xiềng xích trên cổ tay cô – một là món Ký Ức bùa bảo vệ, còn lại là dùng để tăng cường lực lượng những đòn tấn công của cô. Cô vẫn mang Vũ Công Yên Ắng trong bao kiếm – cái này thì là bình thường, chứ không phải ma thuật gì – nhưng mà chủ yếu thì cô dùng Ánh Sáng Dẫn Đường trong chiến đấu.
Mặc dù cây trượng trắng không phải một Ký Ức, nó làm tốt trong việc đánh bại kẻ địch và đập chúng thành đống nát bấy. Sunny không chắc là dùng một món thánh vật để đập vỡ đầu kẻ khác là phù hợp, nhưng mà cậu sẽ không phàn nàn gì. Dù sao thì thần đều chết cả rồi.
Còn về bản thân...
Sunny đã kiếm thêm năm trăm mảnh bóng nữa trên đường đến Bông Hoa Gió, mang cậu đến gần hai ngàn năm trăm – nửa số lượng cần thiết để trở thành Khủng Bố.
Tiếc là, vận may của cậu với Ký Ức là thật sự tệ. Cậu đã nhận được vài cái, nhưng mà không có gì đủ tốt để thêm vào kho vũ khí của mình. Chúng rốt cục bị đưa cho những cái Bóng của cậu ăn.
Cậu cũng không dệt thêm nhiều Ký Ức mới. Thật ra thì, Sunny đã không dệt quá nhiều trong vài tuần qua – không phải vì không có thời gian, mà là vì hiện tại cậu đang hứng thú với một thứ khác.
Thứ khác kia đang khiến cậu gặp rất nhiều rắc rối, đến mức mà cậu thường xuyên thấy bản thân chán nản và ngờ nghệch. Vậy mà, Sunny vẫn kiên trì với hứng thú mới này.