Trong trận chiến ở đền thờ ngập nước, cậu đã chứng kiến Tiếng Vang nhân tạo của Cassie chiến đấu. Mặc dù nó không có vẻ mạnh mẽ cho lắm, đó chỉ là vì kẻ địch của họ lúc đó vừa có Cấp Bậc vừa có Lớp cao hơn ma nơ canh dùng kiếm kia. Sunny sẽ không muốn đối mặt với thứ như vậy trên chiến trường khi còn là một người Thức Tỉnh.
Nhưng mà thứ ấn tượng nhất về nó, chính là việc nó là nhân tạo.
Sau khi thẩm vấn Cassie và Nephis về chủ đề đó, cậu đã biết được những bậc thầy rèn của Gia Tộc Valor có khả năng tạo ra không chỉ Ký Ức mà còn cả Tiếng Vang. Nhưng mà làm ra một cái là quá trình cực kì dài, và yêu cầu rất nhiều tài nguyên quý giá. Nên, thật ra là có rất ít Tiếng Vang nhân tạo trên đời này, toàn bộ chúng đều thuộc về những thành viên quý giá nhất của gia tộc.
Dù vậy, Sunny không thể nhịn được mà tự hỏi liệu cậu cũng có thể một ngày nào đó dệt ra Tiếng Vang. Nên, cậu đã dùng phần lớn thời gian nhàn rỗi của mình tìm hiểu ma nơ canh kiếm kia.
Hiện tại thì đang không tốt lắm, nhưng mà Sunny không nhụt chí.
Những nổ lực học Pháp Thuật Tên của cậu dù sao cũng không có kết quả gì. Mặc dù đường chân trời của cậu đã được mở rộng hơn, thật sự có thể dùng năng lực đó có vẻ là ngoài tầm với của cậu. Nếu như có một an ủi, thì đó là Cassie cũng đang gặp khó khăn không thua gì cậu.
Không có tài năng cùng nhau là một viên thuốc đỡ đắng hơn.
Nhưng mà sự thành thạo của cậu đối với pháp thuật kí tự thì đang dần tiến bộ. Thật ra thì, có vẻ như có một vòng lặp tích cực giữa Pháp Thuật Tên và Pháp Thuật Kí Tự – cả hai dù sao thì đều hình thành trên nền tảng Tên Thật của mọi thứ, mặc dù là theo biện pháp khác nhau. Nên, Cassie và Nephis có thể giúp lẫn nhau tiến bộ.
Kết quả là, cô gái mù đúng là đã có thể khôi phục vài pháp thuật trên Phá Xích. Như cô đã nói với họ, con thuyền duyên dáng bây giờ lại có khả năng bay – nó chỉ không thể bay quá lâu, hay quá nhanh. Gánh nặng của việc cung cấp tinh túy cho con thuyền cổ đại là đủ ghê gớm để khiến ngay cả lượng dự trữ của Neph cũng phải cạn kiệt trong không đầy một phút.
Đó phải đủ để mang họ đến hòn đảo ở trung tâm Bông Hoa Gió.
...Giờ thì, họ chỉ cần phải thật sự tìm đến nó.
Trong lúc Sunny nhìn chăm chú đường chân trời và cố gắng không cảm thấy quá lo lắng, một cái bóng nhanh chóng lướt qua boong thuyền của Phá Xích. Rồi, một con chim đen đậu lên nhánh cây gần cậu.
Quạ Quạ đã trở lại. Nhưng kì lạ là... Tiếng Vang kia có vẻ không còn quạu quọ như lúc gần đây nữa. Thay vì vậy, nó trông háo hức.
Sunny nhướng mày.
“Có chuyện gì?”
Con quạ nhảy nhảy vài lần, rồi kêu lên trong lúc vươn cánh ra:
“Jet! Jet!”
Nhảy xuống khỏi cái cây, Sunny tiếp đất không một tiếng động trên boong thuyền và tiêu tan vào bóng tối. Một tích tắc sau đó, cậu xuất hiện ở mũi thuyền, nhìn chăm chú về phía đường chân trời.
Thánh, người mà đang đứng gần đó với cung trong tay, nhìn cậu với một ánh mắt hờ hững. Ánh mắt rubi của cô yên lặng lóe lên, không thể hiện chút cảm xúc nào cả.
‘Phải chi mình có thể bình tĩnh như vậy vào mọi lúc...’
Sunny bất động vài phút, rồi gửi lời nhắn tinh thần đến Cassie và Nephis:
[Tôi nghĩ chúng ta đến gần rồi.]
Quả thật, ở ngoài phía xa kia, bề mặt trôi chảy của Dòng Sông Vĩ Đại đã trở nên hơi mù mờ, như thể bị sương mù che đi. Cân nhắc đến sự háo hức của Quạ Quạ, đó phải là Bông Hồng Gió. (D/g: tác giả đổi vậy không phải mình tự đổi.)
‘Gió lốc, xoáy nước, sương mù ngột ngạt...chúng ta sẽ thấy được chính xác nơi này tồi tệ cỡ nào sớm mà thôi.’
Vài giây sau đó, Cassie đến mũi thuyền cùng cậu. Nephis ở lại đuôi thuyền, nắm giữ mái chèo, nhưng mà cô đã trả lời thông qua liên kết của Vải Liệm Hoàng Hôn:
[Tôi hiểu.]
Sunny thở dài, rồi liếc nhìn cô gái mù. Mảnh hồn trên cây trượng gỗ đang tỏa sáng, ánh sáng đó chỉ chính xác về phía mù mờ ở xa kia.
“Vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa.”
Cassie chậm rãi gật đầu.
“Đúng vậy. Chúng ta đến nơi rồi.”
Những cành nhành của cây tôn nghiêm xào xạc trong lúc Phá Xích rẽ đi. Nephis di chuyển con thuyền theo đường xoáy rộng, đưa nó vào vị trí ngay phía trước nguy cơ đang đến gần kia. Khi cô đã làm xong, thì Sunny đã có thể nhìn thấy những làn sương mù trôi chảy qua bề mặt nước không yên kia.
‘Đến lúc làm việc thôi.’
Tập trung, cậu kêu gọi bóng tối. Ba người họ từ lâu đã thảo luận cách nên tiếp cận xoáy nước khổng lồ kia – thật ra thì không có quá nhiều thứ mà họ phải làm.
Chướng ngại đầu tiên mà họ phải đối mặt là gió. Nên, Sunny hạ thấp những cánh buồm để giảm đi lực đẩy của chúng. Con thuyền sẽ được dòng nước mang đến xoáy nước, và một khi họ đến đủ gần, Nephis sẽ kêu gọi Tên Thật của gió để làm giảm đi cơn thịnh nộ của nó.
Chướng ngại thứ hai là dòng nước dữ dội đó. Quyền uy của Sunny đối với nước là không đủ mạnh để khiến chúng bình tĩnh lại, nhưng mà Phá Xích là đủ cứng cáp để chịu đựng nó. Nó cũng sẽ không bị lật – họ chỉ cần có một người lái thuyền điêu luyện và gì đó để dẫn họ xuyên qua làn sương mù.
Cassie sẽ làm cả hai việc với sự giúp đỡ từ Ánh Sáng Dẫn Đường. Cô khá là thành thạo việc điều khiển Phá Xích – hơn bất cứ ai trong số họ.
Nhưng mà, cô sẽ không thể dẫn con thuyền bay qua trở cuối cùng, và nguy hiểm nhất.
Một khi họ đến đủ gần hòn đảo ở trung tâm xoáy nước, nhưng không đủ sâu để bị nó nuốt chửng, Phá Xích sẽ phải được nâng lên không trung và đến bờ trước khi người lái thuyền cạn kiệt tinh túy. Nephis là một Khủng Bố, và cũng sở hữu truyền thừa của Thần Mặt Trời – thứ mà, cùng với vài lợi ích khác, tăng cường linh hồn cô ghê gớm.
Lượng tinh túy dự trữ của cô là lớn nhất trong số họ, nên cô ẽ là người đảm nhiệm vai trò điều khiển con thuyền trong những giây cuối cùng đó.
...Trong lúc tia sương xám đầu tiên chạm vào mũi của Phá Xích, Sunny đè nén một cú rùng mình và nhìn vào bức tường sương mù đang đến gần với biểu hiện tăm tối.
Sương mù, sương mù...không có gì tốt xảy ra khi có sương mù ở quanh cả. Ở thế giới Mộng Ảo này, nó luôn là điềm báo cho thấy gì đó đáng sợ đang đến gần.
‘Chúng ta đã chuẩn bị cho lúc này.’
Hít một hơi sâu, cậu liếc nhìn Cassie và mỉm cười.