Nhanh chóng, Phá Xích đã bị làn sương mù nuốt lấy. Những cơn gió đã trở nên mạnh mẽ hơn, khiến những nếp áo của Sunny bay phất phới. Cảm giác những giọt nước rơi lên mặt mình, cậu thở dài và nhìn Cassie.
“Đi.”
Cô chần chừ một giây, rồi lao đi để thay thế Nephis ở mái chèo. Sunny đứng một mình ở mũi thuyền, nhìn về phía làn sương với biểu hiện tăm tối trên mặt.
‘Effie, Jet...’
Cả hai người họ vẫn còn sống. Phải là như vậy.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Ác Mộng Thứ Ba là không dễ sống sót. Và hai người họ...họ, hơn ai cả, sẽ thấy sống sót việc mắc kẹt hơn cả năm trên một hòn đảo biệt lập là bất khả thi nhất.
Jet chỉ có thể tồn tại bằng cách giết sinh vật để khôi phục tinh túy luôn luôn rút đi của mình. Effie là nô lệ cho cơn đói phi nhân loại. Không có một lượng thức ăn vĩ đại, cô sẽ nhanh chóng đói chết.
Có bao nhiêu kẻ địch để họ giết trên hòn đảo ẩn giấu kia, và bao nhiêu thức ăn?
‘Không...đừng có nghĩ về việc đó.’
Tiếng Vang quạ vẫn còn tồn tại, có nghĩa là ít nhất một người họ vẫn còn...
“Nhưng mà con quạ đó đã luôn hơi kì lạ. Quá sống động đối với một Tiếng Vang đơn giản. Có lẽ nó có liên quan gì đó đến Theo Gót Đổ Nát...nên ai dám nói nó không thể tồn tại mà không có một Chủ Nhân?”
Sunny âm u lườm Tội Lỗi An Ủi, kẻ mà đáp lại bằng một nụ cười trêu tức.
“Thừa nhận đi, cả hai kẻ đó chắc đã chết rồi. A, đúng là đáng buồn...họ đã chậm rãi đói chết trong lúc mày vui vẻ với Nephis trên hòn đảo hắc ám. Mày lúc ban đầu đó đúng là thả thơi, phải không hả?”
Sunny nhìn đi và nghiến răng. Âm hồn của thanh kiếm đơn giản bật cười.
“Nghĩ đến thì, bạn Kai của mày chắc cũng chết luôn rồi nhỉ. Kể cả nếu như Sinh Vật Ác Mộng nào đó không giết hắn, thì Mordret chắc chắn đã làm vậy. Tên kia bây giờ chắc đang đi lại trong cái xác của Kai, như một bộ đồ hàng hiệu vậy. Ừ thì...có lẽ vậy là tốt nhất. Mày dù sao lúc nào cũng ghen tị tên đó. Cái thứ tự ti nhỏ bé như mày.”
Bề mặt Dòng Sông Vĩ Đại trở nên không yên nữa. Những cơn sóng đã cao hơn hẳn trước đó, khiến mũi Phá Xích đung đưa. Cảm thấy boong thuyền dâng lên và ngã xuống dưới chân, Sunny nhắm mắt một giây.
“...Đó không đúng. Kai có món bùa của Anvil – tao là người đã đưa nó cho cậu ta. Mordret không thể chiếm lấy một người có món bùa đó.”
Tội Lỗi An Ủi nhìn cậu chăm chú vài giây, một nụ cười trêu ngươi trên môi.
“Món bùa, đúng rồi...nó đã bảo vệ Welthe rất tốt ha?”
Gầm gừ, Sunny quay người lại và chuẩn bị cắn trả bóng ma kia, nhưng mà vào lúc đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên từ phía sau họ:
“Cậu lại nói chuyện với kiếm của mình sao?”
Cậu giật mình và nhìn ra sau. Thân hình thon thả của Neph chậm rãi hiện ra từ sương mù, hai ánh sáng trắng tinh khiết cháy trong đôi mắt xám lạnh lẽo của cô. Cậu chần chừ một giây, rồi im lặng gật đầu.
Ngừng lại khi đến bên cạnh cậu, Nephis nhìn vào sương mù và nói, giọng cô bằng phẳng:
“Tôi cũng tin rằng họ đều còn sống.”
Một nụ cười chua chát hiện lên môi Sunny.
“Chắc rồi...nhưng đó có vẻ là suy nghĩ viễn vông, đúng không hả?”
Người ta không phải bất tử. Cậu đã mất đủ đồng đội để biết được thế giới này của họ là tàn nhẫn cỡ nào, nên chẳng phải như vậy là hơi ngây thơ? Khi cứng đầu bám víu vào hi vọng sau mọi thứ ở Nam Cực...
Nephis lắc đầu.
“Trái lại. Mình nghĩ rằng có một nguyên nhân hợp lý và lôgic để tin rằng toàn bộ những thành viên vẫn còn sống.”
Cô đặt tay lên chuôi kiếm và bình tĩnh nói:
“Sáu Tai Ương tồn tại. Họ khả năng cao là những phiên bản tương lai của sáu người các cậu...vì vậy, không có ai trong số mọi người là đáng lẽ chết ở hiện tại cả. Nếu không thì, sự tồn tại của chúng sẽ không thể giải thích được.”
Sunny chần chừ một giây, rồi gật đầu.
“Đó...kì lạ là khiến người ta yên tâm, theo cách u ám gì đó. Không thể chết vì phải trở thành một quái vật Ô Uế hử? Đúng là nghịch lý.”
Lôgic của Neph là đặt giả thuyết tương lai đã được ấn định từ trước. Nếu vậy, không có cách nào để Effie và Jet không còn sống. Nhưng mà, cũng có nghĩa là không có cách nào để sáu người họ tránh việc giết chết cô và trở thành Sáu Tai Ương...khiến toàn bộ việc họ đang làm là vô nghĩa.
Nhưng nếu như tương lai là không phải đã xác định, thì tổ đội có khả năng viết ra một kết cục khác cho bản thân và Ác Mộng này. Vậy mà nó cũng có nghĩa là không có nguyên nhân gì để tin những thành viên còn lại của tổ đội là vẫn còn sống.
Sunny biết rằng định mệnh khó có thể được thay đổi...nhưng àm cậu cũng biết là nó không điều khiển từng chi tiết và sự kiện nhỏ nhặt nhất. Những chi tiết của những việc xảy ra, và cách nó xảy ra, có thể được chỉnh sửa – chỉ có kết quả sau cùng gần như luôn luôn là như nhau. Sớm hay muộn gì, toàn bộ những sự xê dịch kia sẽ đều là vô nghĩa, không thể thay đổi thiết kế vĩ mô của tương lai.
Cũng dễ hơn để thay đổi định mệnh bên trong một Ác Mộng, vì bản chất rời rạc và biệt lập của nó. Hơn nữa, Dòng Sông Vĩ Đại là một nơi kì lạ.
Ai nói rằng định mệnh của họ không phải là trở thành Sáu Tai Ương, chỉ để bị bản thân họ lúc trẻ hơn chém giết và chinh phục Ác Mộng không hư hao gì?
‘A. Đau cả đầu.’
Cậu xoa mặt. Toàn bộ những thứ này – bản chất nghịch lý của Dòng Sông Vĩ Đại, tương lai không đáng tin cẩy, ảnh dệt vĩ đại hơn của định mệnh – là quá kì lạ và không hợp lý lẽ để đầu óc một nhân loại có thể hiểu được. Thứ tốt nhất mà họ có thể làm là cố gắng làm hết khả năng vào mỗi khoảnh khắc và nỗ lực đến được kết quả mong muốn, không để ý đến thực tế rối rắm của Mộ Ariel hết sức có thể.
...Gió đang mạnh lên. Những cành cây tôn nghiêm đung đưa, lo lắng xào xạc. Con thuyền đung đưa càng lúc càng rõ ràng hơn.
Một làn sương mù dày bao bọc mọi thứ trong tầm mắt.
“Này, Sunny...”
Cậu nhìn Nephis, bị giọng điệu chân thành của cô làm bất ngờ, và nhướng mày.
...Hiểu biết cô ta, cậu biết câu nói nực cười gì đó sắp đến. Cậu sẽ không bị lừa lắng nghe lời xin lỗi của cô ta về máy chiếu của mình hai lần.
Nhưng mà Nephis thật sự là hoàn toàn chân thành:
“Suy nghĩ viễn vông không có gì sai cả. Chúng ta sẽ tìm thấy cả hai người họ vẫn còn sống. Tôi chắc chắn là vậy.”
Vào lúc đó, gió đánh vào họ như một mũi tông, khiến cả hai người lung lay.
Giơ lên một tay, Sunny giữ lấy Nephis và giúp cô giữ thăng bằng. Cùng lúc, cậu dùng đặc tính Lông Vũ Sự Thật của Vỏ để tăng cân nặng và khiến bản thân đứng vững vàng hơn trên boong thuyền.
Hai người họ im lặng vài giây, nhìn vào mắt đối phương. Rồi, Sunny mỉm cười.