Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1398: Đương Đầu Rào Cản



Chương 1398: Đương Đầu Rào Cản

Nhanh chóng, họ đã ở sâu trong rào cản xung Bông Hồng Gió. Không có gì ngoài sương mù che mắt, gió lốc, và dòng nước bạo lực ở nơi đáng sợ và chết chóc này. Sunny có thể dễ dàng tưởng tượng ra vô số con thuyền bị nhấn chìm bởi xoáy nước không tưởng nổi này...cũng như những Sinh Vật Ác Mộng hùng mạnh nữa.

Thảo nào gần như không có ai sống sót trở lại sau khi bị sương mù nuốt lấy.

Vậy mà...

Cơn thịnh nộ của gió là ghê gớm – nhưng mà không đủ ghê gớm để khiến họ lung lay. Nephis đã kêu gọi Tên Thật của gió, giảm đi áp lực đối với con thuyền duyên dáng. Phá Xích đang cứng đầu cắt xuyên qua sương mù, không chịu bị đẩy lùi.

Cơn bạo lực của dòng nước dữ dội là khủng khiếp – nhưng mà không đủ khủng khiếp để ngăn cản họ. Được dẫn dắt bởi bàn tay ổn định của Cassie, Phá Xích phá xuyên qua những bức tường sóng nước cao như pháo đài, không bao giờ lệch khỏi quỹ đạo.

Đến lúc này, dòng chảy tự nhiên của Dòng Sông Vĩ Đại đã hoàn toàn bị thay thế bởi dòng chảy khủng khiếp mà đang kéo họ vào càng lúc càng sâu hơn trong sương mù. Boong thuyền bên dưới chân họ nghiêng xuống, cho thấy họ đang trượt vào cái mồm khổng lồ, không bao giờ thỏa mãn của xoáy nước khủng bố kia.

Thay vì cho phép con thuyền bị dòng nước mang đi, Cassie giữ mũi thuyền chỉ về phía vuông gốc với dòng nước điên cuồng, cắt một đường ngắn nhất có thể đến trung tâm xoáy nước. Mất rất nhiều công sức để giữ Phá Xích trong kiểm soát, nhưng mà cô đã làm tuyệt vời.

Vẫn còn quá sớm để bay lên bầu trời.

Sunny và Nephis đã đến đứng cùng Cassie ở đuôi thuyền từ một lúc. Quỷ và Quạ Quạ đang núp dưới cây tôn nghiêm, cả hai ướt nhẹp và trông khổ sở, còn Ác Mộng thì đã hòa vào bóng tối và ẩn mình trong vòng tay tăm tối của nó. Chỉ có Thánh là vẫn ở mũi thuyền, đứng đó như một bức tượng mã não không nhúc nhích. Lông vũ trên mũ giáp cô nhảy múa trong gió.

Dễ để lạc trong sương mù này, nhưng mà Ánh Sáng Dẫn Đường đang dẫn dắt họ.

Gắng gượng chống lại cơn gió gầm rú, Sunny hét lên:

“Bao lâu nữa?!”

Tiếng hét của Sunny bị sương mù nuốt mất.

Nhưng mà gần như cùng lúc, làn sương bị xé rách trong một thoáng ngắn ngủi.

Khi Sunny nhìn thấy quy mô và kích thước của xoáy nước mà họ đang đương đầu, mặt cậu tái như tro. Xoáy nước đúng là khổng lồ, kéo dài hết cả tầm mắt. Những dòng thủy triều điên cuồng di chuyển trong vòng tròn rộng lớn, hình thành một cái hố xoay vòng. Họ hiện đang nguy hiểm trượt xuống dốc của nó.

Cách xa và bên dưới họ, một hắc ám ghê gớm đã nuốt lấy thế giới. Dưới sâu Dòng Sông Vĩ Đại trơ trọi và hiện ra ở đó, nhưng mà ánh mắt nhân loại của cậu lại không thể nhìn ra thứ gì sống bên dưới.

Hoặc có lẽ là dưới đó không có gì cả. Chỉ một vực thẳm bất tận, không đáy.

Nhưng mà, có một hòn đảo đang lở lửng trên không trung, ngay trên hắc ám kia. Sương mù trôi chảy phủ lấy những vách đá hắc ám của nó, và một tòa tháp hoành tráng mọc lên từ đâu đó sâu bên trong bờ, bị sương mù che khuất.

Cảnh tượng hòn đảo vừa giản dị vừa bất lành, như một điềm xấu của định mệnh xúi quẩy.

“Nhanh lên!”

Cassie thả ra mái chéo và bước ra khỏi vòng tròn, để Nephis tiến vào. Neph vào trong một tích tắc sau đó. Cô nắm lấy cả hai mái chèo và nhìn về trước, những ngọn lửa trắng khiêu vũ trong mắt cô.

Rồi, tinh túy rực rỡ tràn vào vòng tròn kí tự, như một dòng lũ tràn vào những pháp thuật của con thuyền cổ đại.

Sunny kêu lên và nắm lấy thành thuyền. Trong giây kế tiếp, Phá Xích hơi rung lắc...và bay lên không trung.

‘Có...có hiệu quả!’

Con thuyền duyên dáng bay chậm hơn hẳn trước kia, và cũng kém trơn tru hơn nhiều. Nhưng mà họ đúng là ở trên không trung, di chuyển về phía hòn đảo ở phía xa.

Khi Cassie và những Người Giữ Lửa khôi phục con thuyền bay đến dáng vẻ huy hoàng ngày xưa, đó đã là một kì công phi thường. Nhưng mà đó đã mất họ gần cả năm, với hàng chục người giúp đỡ. Việc cô gái mù bây giờ đã đạt được đến cỡ này một mình chỉ trong vài tuần là thật sự đáng nể.

Và nó cho họ một cơ hội để hoàn thành mục tiêu của mình.

Đương nhiên, vẫn không rõ là liệu Phá Xích có thể duy trì chuyến bay này đủ lâu hay không. Liệu họ có thể đến được đảo Bông Hoa Gió hay không?

Hay là sẽ ngã xuống vào hắc ám kia và bị nghiền nát bởi xoáy nước đáng sợ?

‘Chỉ có một cách để biết...’

Sunny quay đầu và nhìn Nephis, người đang nắm giữ mái chèo, mắt cô phát ra ánh sáng trắng rực rỡ. Cậu có thể cảm nhận được một dòng lũ tinh túy tràn ra từ linh hồn cô như một cơn nước tỏa sáng...tinh túy đó được vòng tròn kí tự hấp thụ và chảy xuyên qua những đường ma thuật kéo dài xuyên suốt con thuyền, cho những pháp thuật kia năng lực để hoạt động.

Không có một tia nghi ngờ nào trên mặt Neph, vậy nên, cậu cũng quyết định ném đi những nghi ngờ của bản than.

Vài giây sau đó, làn sương mù lại che phủ mọi thứ lần nữa. Chỉ có Ánh Sáng Dẫn Đường dẫn dắt họ... Phá Xích đi xuyên qua sương mù che mắt kia, chỉ có âm thanh xào xạc của lá là chứng minh cây tôn nghiêm vẫn còn tồn tại đâu đó ngoài kia, gần họ, khuất khỏi ánh mắt.

‘Coi nào, coi nào...’

Họ không phải chật vật với dòng nước nữa, nhưng mà những cơn gió lốc vẫn đang thổi điên loạn. Chúng đánh vào thân thuyền với lực lượng tàn bạo, cố gắng đẩy nó ra sau.

Bởi vì nó, tốc độ của Phá Xích càng chậm hơn nữa.

‘Chết tiệt!’

Sunny đã đếm từng giây. Đã vừa đủ một phút kể từ khi Nephis bước vào vòng tròn...nhiều hơn họ đã có thể bay trong những đợt thử nghiệm dè chừng ngày trước đó.

Ánh sáng trong mắt cô đang tối đi.

Vậy mà...

Đột nhiên, Nephis di chuyển và trơn tru giơ lên một mái chèo. Cùng lúc, Phá Xích bắt đầu hạ xuống.

Dần dần, cơn thịnh nộ của gió bị dập tắt.

Sương mù vẫn che phủ thế giới...

Nhưng rồi, con thuyền cổ đại cuối cùng ngã xuống cát trắng, mềm mại.

Có một cú đâm bạo lực, nhưng mà thân thuyền Phá Xích chịu đựng cú va chạm đó. Vòng tròn kí tự ngủ say lần nữa, và những pháp thuật mất đi toàn bộ năng lực. Không có gì ngoài sương mù quanh họ...và sự yên lặng.

Họ đã đến Bông Hoa Gió.