Sunny chờ đợi một giây, rồi chậm rãi đứng thẳng lưng và nhìn quanh.
Phá Xích đang nằm trên cát trắng, hơi ngượng nghịu nghiêng đi. Nó đã làm nát một bên của vách đá đen và giờ đang tựa vào nó, thứ mà đang ngăn con thuyền lật đi. Họ đã gặp may bất chấp việc đáp cánh mù lòa kia.
Sương mù vẫn ở đó, che đi thế giới, nhưng mà nó đã trở nên kém dày đặc hơn. Sunny có thể nhìn ra hình dạng của Thánh đang đứng ở mũi thuyền bị đắm, cũng như một phần của vách đá kia đang giơ lên cao hơn nữa. Có vẻ như Nephis đã dẫn Phá Xích đến một bờ cát ở ngay mép hòn đảo.
Bản thân Ngôi Sao Thay Đổi đang nặng nề dựa vào mái chèo. Gương mặt cô tái hơn bình thường, và ngọn lửa trắng trong mắt cô đã dập tắt – cô đã hoàn toàn cạn kiệt tinh túy để mang con thuyền vượt qua vực thẳm hắc ám kia.
Sunny nhăn nhó. Đúng là rất không may khi một trong số họ hoàn toàn cạn kiệt tinh túy. Không ai biết có những nguy hiểm gì chờ đợi họ ở bờ nước đầy sương mù này...những phút đầu tiên này rất có thể là cực kì quan trọng.
Mà cũng không phải là có lựa chọn gì khác.
“Tôi ổn.”
Phát hiện ánh mắt của cậu, Nephis nặn ra một nụ cười nhàn nhạt và đặt tay lên chuôi kiếm.
“Tôi vẫn có thể chiến đấu.”
Sunny gật đầu, không có nghi ngờ về khả năng của cô để làm đúng y như lời nói, bất chấp trạng thái yếu ớt này. Cô là một kẻ chém giét già dặn kinh nghiệm. Dù vậy, họ phải cẩn thận để không cho phép bản thân bị thương – sẽ mất một lúc trước khi Nephis có thể chữa trị cho họ.
Cassie dùng Ánh Sáng Dẫn Đường để đẩy bản thân khỏi boong thuyền và hơi run rẩy khi mà sương mù vuốt ve làn da cậu. Biểu hiện của cô là bối rối. Phát hiện điểm đó, Sunny cũng căng thẳng.
“Có chuyện gì?”
Cô gái mù có trực giác mà siêu việt hơn xa của cậu nữa. Nó đã cứu mạng họ vô số lần, nên nhìn thấy cô lo lắng như vậy là không phải cảnh tượng tốt.
Cô chần chừ một chút, rồi cau mày lắc đầu.
“Mình...không chắc. Mình chỉ đang có một cảm giác rất không lành. Nơi này, Bông Hoa Gió...mọi phần của mình đều đang hét lên rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm.”
Nhắc đến thì, cậu cũng cảm thấy nó. Có một áp lực vô hình, u ám đang tỏa ra xung quanh họ. Toàn bộ bản năng cậu đang nói với cậu một thứ – rằng có những con thú săn mồi đáng sợ ở đâu đó gần đây. Đáng sợ hơn hẳn chính bản thân cậu.
Sunny cau mày.
“Chẳng phải chúng ta luôn gặp nguy hiểm hay sao?”
Bất chấp việc cậu vô tư nói ra những lời đó, Sunny vẫn triệu hồi Tội Lỗi An Ủi và kêu gọi những cái Bóng của mình. Thánh, Quỷ, và Ác Mộng đến gần hơn, vây quanh ba Bậc Thầy theo đội hình phòng ngự.
Nephis đã đi đến mép của boong thuyền và giờ đang nhìn vào sương mù, biểu hiện của cô không cảm xúc gì. Sau vài giây im lặng, cô quay sang Cassie và nói:
“Làm đi.”
Họ đã thảo luận việc cần làm từ lâu rồi. Thứ đầu tiên, trừ khi họ bị tấn công ngay khi tiếp đất, là sẽ dùng Ánh Sáng Dẫn Đường. Không ai trong số họ thật sự hiểu cách thánh vật kia hoạt động, nhưng mà họ đã hiểu được nó có thể chỉ họ về phía của không chỉ Bông Hoa Gió, mà còn cả Effie...hay, ít nhất thì, mũi của nó sẽ sáng lên khi người cầm cây trượng suy nghĩ về cô.
Tuy nhiên, nó không phản ứng như vậy với Jet. Việc đó...đã là một nguồn gốc cho nhiều ý nghĩ tăm tối của Sunny.
Trong lúc Quạ Quạ đậu lên vai cậu, Cassie nắm lấy cây trượng gỗ chặt hơn. Rồi, cô ngưng lại trong một chốc.
“Hờ...kì lạ.”
Sunny liếc nhìn Ánh Sáng Dẫn Đường, thứ mà vẫn đang chỉ đến đâu đó sâu bên trong sương mù, và nhướng mày.
“Cái gì? Nó có vẻ như đang hoạt động ổn thôi mà.”
Cô gái mù lắc đầu.
“Không, không có gì. Chỉ là mình vẫn chưa hỏi nó tìm Effie. Ánh sáng vẫn nên đang chỉ về phía Bông Hoa Gió...mình còn cho rằng nó sẽ biến mất khi chúng ta đến được nó nữa chứ.”
Cô tập trung một chút, rồi ánh sáng của viên pha lê ma thuật kia hơi thay đổi. Nó vẫn đang chỉ sâu hơn vào trong bờ, nhưng mà ở góc khác đi.
Sunny lén lút thở phào nhẹ nhõm. Cậu không biết liệu Ánh Sáng Dẫn Đường thật sự đang chỉ về Effie, cơ thể không sức sống của cô, hay là một thứ gì đó hoàn toàn khác. Vậy mà, nhìn thấy nó tỏa sáng đúng là nhẹ nhõm.
‘Người phụ nữ tham ăn đó...cô ta tốt hơn là nên còn sống. Nếu không thì...nếu không thì mình sẽ thật sự giận cô ta.’
Cậu cau mày, rồi tiến lên một bước.
“Vậy thì đi thôi.”
Nhảy qua khỏi thành thuyền, cậu rơi thẳng xuống và tiếp chân lên cast. Một giây sau đó, Nephis đã ở cạnh cậu. Thánh và Quỷ tiếp đất với chút ồn ào hơn hai người họ, và cuối cùng, Ác Mộng nhảy xuống từ con thuyền, mang theo Cassie trên lưng nó.
Sáu người họ bất động vài giây, lắng nghe sự im lặng của Bông Hoa Gió.
Không có âm thanh xung quanh họ, không có chuyển động. Chỉ có cát mềm mại và vách đá đen hơi nhìn thấy được trong sương mù. Một tảng đá rơi xuống từ vách đá bị đụng và lăn xuống, âm thanh vừa bị làm giảm đi vừa bị làm ồn hơn bởi sương mù. Nó vang vọng, khiến họ căng thẳng.
Sunny hít một hơi sâu. Thị giác của cậu bị sương mù che đi, và kì lạ là, giác quan bóng cũng vậy. Nó không hoàn toàn biến mất, nhưng mà phạm vi bị giới hạn đến khoảng cậu có thể nhìn mà thôi. Xa hơn vậy, những cái bóng cảm giác mơ hồ và không đáng tin tưởng.
Cậu không hề thích trạng thái dễ thương tổn như này chút nào cả.
Ít nhất thì bản thân sương mù không có cảm giác nguy hiểm. Nó đúng là phiền phức, nhưng mà còn lâu mới đáng sợ không lý lẽ như mà sương mù của Dãy Núi Rỗng.
‘Nguyền rủa tất cả...’
Cau mày, Sunny tiến lên một bước.
...Lúc cậu làm vậy, một bóng người đột nhiên hiện ra từ màn sương mù mờ ảo kia.
Cậu giật mình, căng thẳng, sẵn sàng tấn công, nhưng rồi đông cứng.
Mắt đen, làn da trắng như sứ... Tội Lỗi An Ủi đang trêu tức nhìn cậu.
“Gì, tao làm mày sợ sao? A, đúng là mệt mỏi mà.”
Là bóng ma chết tiệt kia.
Sunny nghiến răng và đi ngang qua âm hồn thanh kiếm kia, thẳng về phía vách đá.
Cùng lúc, cậu cử ba trong năm cái bóng của mình về những hướng khác, ra lệnh cho chúng cẩn thận dò xét phía trước.
‘Chậm mà chắc...chậm mà chắc...’
Effie và Jet đã ở trên hòn đảo này hơn cả năm. Họ sẽ phải chờ thêm vài giờ, hay thậm chí vài ngày nữa. Nếu như Sunny, Nephis, Cassie quá vội vàng và tiếp tục một cách bất cẩn, họ rất có thể sẽ chết trước khi tìm thấy những thành viên thất lạc của tổ đội.
Cậu sẽ không đánh giá thấp mức nguy hiểm của Bông Hoa Gió.
...Nhưng mà cậu sẽ tìm bạn của mình, cho dù sao đi nữa.