Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1400: Dấu Chân Trên Cát



Chương 1400: Dấu Chân Trên Cát

Trong lúc những cái bóng của Sunny leo lên vách đá, cậu và đồng đội cẩn thận tiến lên bờ biển, thậm chí quạ, kẻ mà đã sốt ruột và thiếu kiên nhẫn trong việc tìm kiếm chủ nhân của nó ngay từ đầu, cũng có vẻ dè chừng và dịu lại. Con chim đen đang ngồi trên vai Sunny, lông nó giơ lên, và giữ im lặng.

Sương mù yên lặng xoáy quanh họ. Thánh và Quỷ đang ở phía sau, cả hai đều sẵn sàng bảo vệ bất cứ đợt đột kích nào. Sunny và Nephis đang ở giữa. Cassie cưỡi Ác Mộng đi đầu nhóm, lưng cô thẳng băng. Ánh sáng từ Ánh Sáng Dẫn Đường mà cô đang giữ lên cao thắp sáng đường đi.

Đến lúc nào đó, con ngựa bóng tối đột nhiên ngừng lại. Sunny nắm chặt chuôi kiếm Tội Lỗi An Ủi và nói bằng giọng trầm thấp:

“Có chuyện gì?”

Cassie bất động một giây, rồi hướng cây trượng xuống dưới, về phía mặt đất. Khi Sunny và Nephis đến gần, họ ngay lập tức hiểu được tại sao.

Ở ngoài cát trắng kia, ẩn giấu trong sương mù, có một đường dấu chân duy nhất. Sunny quỳ xuống quan sát chúng, lông mày cậu nhíu lại.

“Đó là dấu chân nhân loại.”

Giọng nói Neph vang vọng trong sương mù.

Cậu hơi gật đầu.

Quả thật, dấu chân nông trên cát ia thuộc về nhân loại. Nhìn thì có vẻ như đã có ai đó đi qua bãi biển, chân trần...khó để xác định giới tính của người đó chỉ từ những dấu vết này, nhưng mà họ không thể có ngoại hình quá to – cả kích thước lẫn độ sâu của dấu chân không ủng hộ điều đó.

Những dấu chân đó có vẻ mới. Chúng không thể là quá vài giờ trước.

Sunny cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

...Ai lại đi chân trần ở nơi khủng khiếp như này?

Có một chi tiết kì lạ khác về những dấu chân kia. Ngược lại với những gì Sunny đã trông đợi, đường dấu chân đó là đến từ phía vách đá và biến mất vào sương mù, đi về phía mép đảo.

Vậy mà, họ lại không gặp hay nghe thấy ai trên đường đến đây cả.

Cậu chần chừ vài giây, rồi nhìn Nephis và nói:

“Đợi ở đây.”

Để một cái bóng lại để bước ra khỏi nếu cần thiết, Sunny đứng dậy và đi theo dấu chân vào sương mù. Nhanh chóng, những đồng đội của cậu không còn nhìn thấy được, và cậu chỉ còn một mình trong màn sương.

‘A...không thích chút nào cả mà.’

Nếu không phải nhờ việc cậu vẫn có thể thấy họ xuyên qua cái bóng, Sunny đã muốn quay trở lại.

Vài phút sau đó, cậu đến cuối bãi biển. Mép hòn đảo mở ra đến một vực thẳm sâu khủng khiếp, cảnh tượng xoáy nước và hắc ám ẩn giấu bên dưới bị sương mù che đi. Sunny cảm giác một thứ mà cậu từ lâu đã không cảm thấy...cảm giác chóng mặt khi ở trên cao như này.

‘Coi nào, thật sự chứ...mình có thể biến thành một con chim. Có thật sự cần sợ độ cao không chứ?’

Cậu thở dài và lắc đầu.

Những dấu chân dẫn đến tận cùng hòn đảo. Ở đó, đường dấu chân lẻ loi kia biến mất, như thể người mà đã để lại dấu chân đã nhảy khỏi mép đảo xuống vực thẳm sương mù kia.

Sunny đột nhiên bị một cảm giác buồn rầu kì lạ áp đảo.

“Tại sao mày không nhảy xuống luôn?”

Cậu chậm rãi nhìn Tội Lỗi An Ủi, kẻ đang đứng sát mép, nhìn sương mù với biểu hiện xa xăm.

“Không, cảm ơn.”

Âm hồn thanh kiếm mỉm cười.

“Tại sao không? Bản thân mày đã nói rồi đó, mày có thể biến thành chim. Này, có lẽ người này cũng biết bay nhỉ.”

Sunny thở dài và gật đầu.

“Đúng rồi. Tao nên quan sát bầu trời...ừ thì, nhìn sương mù bên trên. Những đòn tấn công từ không trung là ghê tởm thật sự.”

Trong lúc cậu đi trở lại phía Nephis và Cassie, Sunny đang suy nghĩ về những dấu chân trong cát. Ai đã để chúng lại? Liệu người đó thật sự đã nhảy khỏi mép đảo? Nếu vậy, tại sao? Liệu họ đã bị vực thẳm hắc ám kia nuốt chửng?

Có vẻ như... đúng là đáng tiếc.

Nếu như Phá Xích đến Bông Hoa Gió vài giờ sớm hơn, họ đã có thể gặp người kia. Chua chát cỡ nào, khi đến một hòn đảo nơi chưa từng ai có thể trở lại vào cùng ngày mà một người sống trên nó đã quyết định tự lấy đi tính mạng của mình?

Nhưng mà có lẽ họ đã không làm vậy. Có lẽ họ đã thật sự bay lên bầu trời và thoát khỏi nơi cô độc này...cậu không thể chắc được.

Nhưng một thứ mà cậu chắc thì đó là những dấu chân kia không thuộc về Effie hay Jet. Effie là quá cao để để chúng lại, còn Jet...Jet sẽ không bao giờ lựa chọn kết liễu tính mạng của mình, sau khi mọi thứ cô đã làm để gìn giữ nó. Cô thật sự đã leo ra khỏi mộ và chịu đựng cái chết, toàn bộ chỉ để tiếp tục sinh sống. Liệu một người như vậy có bao giờ bỏ cuộc?

Sunny không hề nghi ngờ rằng cô sẽ không.

Đến khi cậu quay trở lại với Nephis và Cassie, những cái bóng của cậu đã leo lên những vách đá. Trước mặt họ là một khu rừng hắc ám của với những cây thông cao, sương mù xoáy lượn giữa những thân cây cổ đại. Một cái bóng cẩn thận lướt về trái, một cái khác lướt về phải, còn cái cuối cùng thì tiếp tục tiến lên phía trước, cùng hướng đi đến tòa tháp phía xa kia.

Hòn đảo là to lớn – lớn hơn nhiều những hòn đảo của Đảo Xiềng Xích – nên khám phá nó sẽ mất nhiều thời gian. Đặc biệt là vì Sunny muốn cẩn thận và không khiến những cái bóng phải gặp nguy hiểm gì.

‘Sẽ mất vài ngày...thậm chí là nhiều tuần. Chết tiệt.’

Không có dấu hiệu của Effie và Jet.

“Những dấu chân dẫn đến mép đảo. Tôi không tìm thấy gì khác, nên...truy chúng về phía ngược lại thôi.”

Cassie lại giơ lên Ánh Sáng Dẫn Đường, và họ di chuyển theo đường dấu chân về phía vách đa. Họ chậm rãi và cẩn thận tiến lên, không bao giờ hạ cảnh giác. Mặc dù không có gì tấn công họ, cảm giác nguy hiểm im lặng này đang càng lúc càng ghê gớm và khủng khiếp với mỗi bước đi.

Đến cuối cùng, họ đến trước bức tường đá đen. Những dấu chân lại biến mất lần nữa, lần này là trước một cầu thang hẹp được cắt vào vách đá. Những bước chân đó có vẻ như dẫn đến tận khu rừng.

Sunny và Nephis liếc nhìn lẫn nhau. Những bức tường đá là quá hẹp để duy trì đội hình...nếu có gì tấn công họ trong lúc họ tiến lên cầu thang, thì họ sẽ phải chiến đấu trong vị trí rất ngượng nghịu.

“Quỷ, đi đầu đi.”

Con chằn thép là lì đòn nhất trong số họ, nên nó sẽ là cái khiên của tổ đội. Cái Bóng không có vẻ quá lo lắng với nhiệm vụ đó – với những ngọn lửa hắc ám cháy trong mắt, nó di chuyển đến phía trước đội hình và bước lên bậc đầu tiên.

Trong lúc họ leo cầu thang, Sunny đi đằng sau Nephis. Đến một lúc nào đó, cậu phát hiện cô đang để ý rất nhiều đến những bậc thềm đá dưới chân họ.

“Cô đang suy nghĩ gì vậy?”

Cô chần chừ vài giây, rồi bằng phẳng nói:

“Những thứ này là nhân tạo.”

Sunny gật đầu. Sau khi ngừng một lúc ngắn ngủi, Neph nói thêm:

“Có nghĩa là chúng chắc chắn được cắt vào đá bởi người Tìm Kiếm mà sống trên hòn đảo này.”

Đó là một kết luận hợp lôgic. Sunny liếc nhìn những bậc thang đá, suy nghĩ về việc chúng cổ xưa cỡ nào.

Rồi, cậu cau mày.

“Cậu cũng phát hiện?”

Sunny chần chừ một chút, rồi trả lời bằng một cú gật đầu nữa.

Những bậc thang này là kì lạ. Chúng đáng lẽ phải là cổ xưa, vậy mà, lại không có dấu hiện hao mòn gì cả. Những bước thang không phong hóa và bị thiên nhiên mài mòn chút nào...thay vì vậy, chúng được gìn giữ hoàn hảo và sắc bén, như thể đã có ai đó vừa cắt chúng vào ngày hôm qua mà thôi.

‘Thứ đá này là không thể phá hủy hay sao, hay là có gì đó kì lạ xảy ra với thời gian trên hòn đảo này?’

Sunny muốn truy cứu câu hỏi này xa hơn, nhưng mà vào lúc đó...

Cậu đông cứng.

Ở ngoài kia, phía xa, cái bóng mà cậu cử đi trước về phía tòa tháp đã nghe thấy một âm thanh. Mặc dù nó bị sương mù làm nhỏ đi, Sunny sẽ không bao giờ không nhận ra nó.

Đó là âm thanh thép chạm thép, theo sau bởi một tiếng hét đau đớn.

Cùng lúc, con quạ mà đã ngồi im lặng trên vai cậu đột nhiên nhảy lên vào không trung và bắn về trước, ngay lập tức biến mất vào sương mù.

Sunny trợn to mắt.

‘Jet!’