Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1401: Một Trong Những Tình Huống Đó



Chương 1401: Một Trong Những Tình Huống Đó

Sunny đã nhận ra giọng nói đó. Không hề nghi ngờ là người đã la hét trong đau đớn ở sâu trong khu rừng là Jet...cô đã ở rất gần rồi! Và gặp nguy hiểm. Cậu chần chừ một giây.

‘Tệ, tệ...’

Trực giác của cậu đang nói là có gì đó tuyệt đối chết chóc đang chờ cậu trong sương mù. Mù lòa lao về phía trước rất có thể mời gọi thảm họa. Và hơn thế nữa, bản thân tiếng hét đó cũng đáng nghi ngờ... Kẻ Gặt Hồn là một người mà sẽ hét lên vì đau đớn? Không, cô không phải. Sunny đã thấy cô duy trì sự bình tĩnh trong lúc bị một miếng hợp kim đâm xuyên qua. Có ai đó...thứ gì đó đã bát chước giọng nói của cô để dụ họ vào bẫy.

Dù sao thì, cậu đã gặp những sinh vật mà sống trong sương mù và giả giọng nhân loại trước kia. Chỉ kí ức đó cũng đủ khiến cậu rùng mình. Dù vậy...lỡ như đó thật sự là cô? Nếu như có gì đó trên hòn đảo mà khiến Jet đau đớn hét lên như vậy, thì nguy hiểm mà cô đang đối mặt là thật sự ghê gớm. Không có thời gian để chần chừ.

“Sunny?”

Cậu giật mình, rồi nghiêm nghị nhìn Nephis. Bất chấp trạng thái lung lạc của Sunny, cậu biết là bản thân đã ra quyết định. Giọng nói cậu ổn định khi trả lời:

“Có ai đó đang chiến đấu trong khu rừng, cách đỉnh cầu thang khoảng bốn cây số. Có vẻ là Jet. Tôi đi đây.”

Cô nhìn cậu một giây, rồi bình tĩnh gật đầu và rút kiếm ra.

“Vậy chúng tôi sẽ ở ngay sau lưng cậu.”

Trong lúc Cassie ra lệnh cho Ánh Sáng Dẫn Đường chỉ về phía Sunny thay vì Effie, cậu chìm vào bóng tối.

‘Mình sẽ làm một thứ rất nguy hiểm...’

Trong những năm qua, Sunny đã thường bị buộc phải chịu những rủi ro không thể chấp nhận được. Nhưng mà đó chỉ là vì lưng cậu bị ép vào tường, và những hoàn cảnh kia đã không cho phép cậu làm ra lựa chọn nào khác. Nếu có thể, cậu thà chiến thắng mọi trận chiến trước khi nó bắt đầu, hay ít nhất là đến gần nhất có thể để đảm bảo một kết quả có lợi nhất cho mình. Quan sát kẻ địch, chuẩn bị cẩn thận, kiểm soát nhịp điệu và dòng chảy của trận chiến...đó là nơi mà cậu cảm thấy thoải mái nhất, và nơi Phân Loại của cậu thật sự tỏa sáng.

Ngay bây giờ, Sunny không hề biết kẻ địch mà cậu sẽ đối mặt là ai, đang lao vào trận chiến mà không có chuẩn bị gì cả, và không hề nắm giữ quyền chủ động chút nào. Tệ hơn nhiều, cậu đang làm mọi việc đó ở nơi này, sâu trong Ác Mộng Thứ Ba, vây quanh bởi sương mù của Bông Hoa Gió – khó để tưởng tượng một nơi nguy hiểm hơn như vậy.

‘Đây là một trong những tình huống đó, lúc mà mình không có gì khác ngoài lựa chọn xấu. Nhưng mà sẽ ổn thôi...mình đã sống sót mọi canh bạc trước đó, nên lần này mình cũng sẽ vượt qua mà thôi!’

Bước ra khỏi cái bóng mà đã nghe giọng của Jet, Sunny ra lệnh cho nó quấn quanh mình và lao vào sương mù nhanh nhất có thể. Cùng lúc, cậu gọi hai cái bóng đang do thám trở lại. Sẽ mất chúng một chút thời gian để quay trở lại, nhưng dù vậy...cậu muốn tính trước.

Xé xuyên làn sương mù, Sunny nhanh chóng vượt qua khoảng cách còn lại đến nơi mà tiếng hét đã phát ra. Nhanh chóng, cậu vượt ra khỏi những cây thông và tiến vào một nơi thông thoáng rộng rãi. Sương mù luôn có mặt ở đây mỏng hơn một chút, cho phép cậu nhìn khoảng chục mét về mọi phía. Sunny đẩy gót chân vào rêu mềm mại và trượt vài mét trước khi ngừng hẳn lại. Tội Lỗi An Ủi đã nâng lên, sẵn sàng tấn công.

...Nhưng mà không có chuyển động gì quanh cậu cả.

Sunny đông cứng trong một tích tắc, quét qua khu vực thoáng này. Cậu không nhìn thấy hay cảm thấy kẻ địch, ít nhất là trong khu vực nhỏ mà cậu có thể quan sát. Nhưng mà thứ cậu có thể cảm nhận được...thì là mùi máu quen thuộc.

‘Ở đó!’

Phía trước cậu, che giấu bởi sương mù, một bóng người đang sụp xuống trên mặt đất. Lao về trước, Sunny đến gần bóng người kia và loạng choạng.

‘N-nguyền rủa...’

Đó đúng là Jet. Nhưng mà, cô...cô...

Bộ giáp da màu đen của cô có vẻ không hư hại, vậy mà, gương mặt xinh đẹp của Kẻ Gặt Hồn lại vặn vẹo trong cơn đau đớn thuần khiết. Một giây sau đó, Sunny phát hiện một sự bất tương đồng kì lạ về cô...nhìn kĩ hơn, cậu hiểu được cánh tay phải của Jet đang nằm hơi quá xa khỏi cơ thể cô. Nó đã bị tàn bạo đứt đi ở gần vai. Bàn tay vẫn đang nắm lại thành nắm đấm, nhưng mà cây đao thì trong bàn tay thì đã bị phá vỡ, đang tiêu tan thành dòng chảy tia sáng trắng. Rêu đang tham lam hấp thụ dòng máu hắc ám đang chảy ra.

Ngực cậu đột nhiên co lại.

‘N-neph vẫn chưa khôi phục tinh túy...’

Ngay khi cậu nghĩ vậy, Jet đột nhiên mở mắt. Chúng vốn luôn băng giá và xanh dương, nhưng giờ thì, màu xanh dương đó mãnh liệt đến mức chúng gần như có vẻ tỏa sáng trong ánh chạng vạng mờ nhạt trên hòn đảo sương mù này. Có một tia nhận ra trong ánh mắt mơ hồ đó. Môi cô nhúc nhích, nhưng Sunny không thể nghe ra tiếng thì thầm kia.

‘Đợi chút, Jet! Đợi chút...’

Quỳ trước cô, cậu cúi đầu và lắng nghe.

Giọng nói của Jet yếu ớt và khô khàn:

“Sunny...cẩn...đằng sau cậu...sương mù...”

Mắt cậu trợn to.

Một tích tắc sau đó, cậu đã di chuyển.

Nhảy đứng dậy, Sunny xoay người và vung lên Tội Lỗi An Ủi. Cậu chỉ có vừa đủ thời gian để phát hiện một hình dạng mơ hồ trong sương mù xoáy lượn, khó nắm bắt và hư ảo, như thể bản thân nó cũng làm từ sương. Thế giới quanh cậu đột nhiên lạnh lẽo khủng khiếp, hơi thở thoát ra từ miệng cậu ở dạng hơi nước.

‘Bắt được mày rồi.’

Lưỡi kiếm ngọc của thanh jian nguyền rủa chém xuyên qua bóng người hư ảo kia mà không gặp cản trở gì. Sunny đã quen với cảm giác da thịt kẻ địch tách ra trước lưỡi kiếm trắng như nước, nên cậu không quá bất ngờ.

Tuy nhiên...có gì đó sai.

Chửi thề, cậu nhảy ra sau, vừa kịp né tránh nắm tay của bóng ma sương mù kia. Giọt mồ hôi lạnh hiện lên mặt cậu.

Sunny không có nguyên nhân gì để tin vậy, nhưng mà cậu có cảm giác bản thân vừa tránh khỏi cái chết.

‘Cái qu...’

Những ý nghĩ của cậu di chuyển thật nhanh. Tội Lỗi An Ủi đã xuyên qua kẻ địch, nhưng kẻ địch đã dễ dàng rũ bỏ đòn tấn công đó. Làm sao có thể?

‘Khó nắm bắt, hư ảo, như dệt ra từ sương mù...một kẻ địch không vật chất.’

Đây không phải lần đầu tiên cậu đối mặt với đám hồn ma giết chóc và những sinh vật giống ma khác. Nhăn nhó, Sunny thả chuôi kiếm nguyền rủa và cho nó rơi xuống đất.

May mắn là cậu có một vũ khí hoàn toàn có khả năng hủy diệt những kẻ địch không vật chất... pháp thuật [Lưỡi Kiếm Ma] của Cảnh Tượng Tàn Nhẫn cho phép nó làm đúng như vậy. Giờ thì, cậu chỉ phải sống sót vài giây trước khi cây giáo kia hiện ra.

Vấn đề là cậu không còn nhìn thấy hồn ma sương mù kia nữa. Sau khi tấn công một lần, nó tiêu tan vào sương mù xoáy lượn, hoàn toàn trở nên vô hình. Đòn tấn công tiếp theo có thể đến bất cứ lúc nào, từ bất cứ hướng nào.

Cái bóng ảm đạm và vui vẻ đã đến gần từ hai hướng khác nhau. Rất nhanh mà thôi, chúng sẽ đến khu đất thoáng này và tăng cường tốc độ của cậu thêm nữa...trận chiến này khi đó sẽ không khó như vậy.

‘Giờ thì, mình chỉ cần...’

“Sunny...”

Giọng khô khàn của Jet vang lên từ bên dưới, nhưng mà cậu không cho phép bản thân nhìn xuống. Toàn bộ sự tập trung của cậu là vào làn sương mù xoáy lượn kia, tìm kiếm dấu hiệu của đòn tấn công tiếp theo.

“Cẩn...thận...cô ta là...”

Cuối cùng, Cảnh Tượng Tàn Nhẫn hiện ra trong tay cậu, ngay lập tức phát ra ánh sáng của ngọn lửa thần thánh. Sương mù quanh lưỡi kiếm bạc sôi sục, bay hơi. Gần như cùng lúc, cái bóng vui vẻ đến và lao ra từ hàng cây, bay về phía cậu với tốc độ phi thường. Cái bóng ảm đạm sau nó không xa.

Làn sương di chuyển.

‘Hử?’

Kì lạ là, âm hồn kia không lao về phía cậu. Thay vì đó, nó ở phía mép nơi đất trống, di chuyển để...chặn đầu...

‘Không!’

Đột nhiên, một cơn đau khủng khiếp xé xuyên tâm trí và cơ thể Sunny. Phát ra một tiếng thét dã thú, cậu ngã xuống một đầu gối, nắm lấy ngực mình.

“Aargh! Aaaa!!”

Đó là một cơn đâu mà không giống với bất cứ thứ gì cậu từng trải qua.

Trong lúc Sunny quan sát với ánh mắt không thể tin nổi, thị giác cậu mờ mờ, cái bóng vui vẻ đang ở ngoài kia, trước mặt cậu...bị đâm xuyên trên một lưỡi kiếm ma quái. Đã từng sống động và vui vẻ, nó bây giờ trống không và rỗng tuếch.

Chết.

Ma Pháp nghiêm trang thì thầm vào tai cậu:

[Bóng của bạn đã bị phá hủy.]

[Bóng tâm của bạn đã bị phá hủy.]

‘Ả-ảm đạm!’

Sunny bị tê liệt bởi cơn đau, nhưng cậu vẫn cố gắng di chuyển. Nhưng mà, đã là quá trễ.

Bóng ma sương mù kia đột nhiên ở phía đối diện của khoảng đất trống, và cậu bị ném xuống đất bởi một làn sóng tra tấn giết chóc không thể tưởng tượng nổi nữa.

[Bóng của bạn...đã...]

[Bóng...tâm...phá hủy...]

Linh hồn của cậu bị tổn thương nghiêm trọng. Hai bóng tâm bị phá vỡ, và linh hồn cậu đang tan vỡ.

‘Không, không, không...’

Phát ra một tiếng hú tra tấn, Sunny chật vật đứng dậy. Nhưng mà cậu chỉ có thể lên một đầu gối.

Vào lúc đó, cậu cảm giác được một sự hiện diện lạnh lẽo đứng trên mình. Ngước lên, cậu nhìn thấy nó...

Hai con mắt xanh dương băng giá, nhìn xuống cậu với sự lạnh lẽo phi nhân loại.

Nằm trên đất, Jet thì thầm bằng giọng mà nghe như một ngọn lửa đang tàn lụi:

“...tôi.”

Rồi, một thanh đao ma quái xuyên thủng ngực Sunny, nó xuyên qua vải hắc ám của Áo Choàng Ananke và lụa đen của Vải Liệm Hoàng Hôn như thể chúng không hề cản trở chút nào cả. Vỏ Cẩm Thạch và Dệt Xương cũng không cản trở được gì.

Lưỡi đao kia không cắt vào da Sunny, nó cũng không cắt thịt cậu. Thay vì vậy, nó đánh thẳng vào linh hồn không ánh sáng của cậu. Đã bị thương tổn, nó vỡ vụn từ một cú đánh duy nhất đó.

...Đó là cách Sunny đã bị giết bởi Tàn Sát Bất Tử của Sáu Tai Ương. Lần đầu tiên.