Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1551: Để Lại Phía Sau



Chương 1551: Để Lại Phía Sau

Năm thành viên tổ đội đã rời khỏi, đi dò xét đường đi đến Bờ Vực. Sunny cảm thấy bất an và lo lắng về an toàn của họ, nhưng không quá nhiều. Mỗi người trong số họ đều là cường giả, và sở hữu một đống kinh nghiệm về việc di chuyển lén lút qua một vùng đầy rẫy Sinh Vật Ác Mộng.

Nephis, Kai và Effie là những người lão luyện của Vùng Đất Lãng Quên, nơi mà nhân loại là ở đáy của chuỗi thức ăn. Effie, người mà đã một mình đi săn trong Thành Phố Hắc Ám nhiều năm, là đặc biệt thành thạo việc di chuyển trên những địa hình nguy hiểm mà không để ai hay thứ gì biết được sự hiện diện của cô.

Jet đã là một tồn tại đáng sợ từ trước Chiến Dịch Góc Nam, và chỉ càng trở nên ghê gớm hơn nữa sau khi trải qua những tháng thảm họa ở Trung Nam Cực, theo sau là thời gian làm trinh sát cho quân đội ở Đông Nam Cực.

Mordret là kẻ lươn lẹo nhất trong số cả năm, nên cho dù Sunny có thèm quan tâm đến hắn, thì thằng khốn kia cũng là người cuối cùng trong Mộ Ariel này mà cậu cần phải lo lắng đến.

Vậy nên, những trinh sát của họ là thừa khả năng hoàn thành nhiệm vụ mà không trầy xước gì.

Nếu có gì, thì Sunny càng lo lắng hơn cho bản thân và Cassie. Sự không yên mà cậu cảm giác được vài tháng qua đã đến đỉnh điểm, nói với cậu là có gì đó sắp sửa xảy ra.

Tội Lỗi An Ủi cũng không hề e thẹn với những ý kiến của nó:

“Giờ thì mày chơi lớn rồi đó đồ ngu. Thứ điên rồi gì khiến mày nghĩ ở lại đây một mình với cô ta là ý tưởng tốt? Chắc chắn không phải là tao. Giờ, mày hoàn toàn không có khả năng tự vệ với thứ phản bội gì đó cô ta có trong đầu, không còn ai để bảo vệ phía sau lưng mày.”

Sunny nghiêm nghị nhìn nó, rồi quay đi.

Thánh, Quỷ, và Ác Mộng vẫn đang ở trên Phá Xích. Vậy là, âm hồn đáng ghét kia đã sai – có người bảo vệ lưng cậu. Có rất nhiều người.

‘Không, đó là không đúng...’

Tại sao cậu cần bảo vệ gì chứ? Cassie sẽ không phản bội tổ đội. Đây chỉ là sự đa nghi của cậu nói chuyện mà thôi.

Sunny cau mày, nhận ra trạng thái này của cậu là hơi đáng lo. Cậu đã trở nên quen thuộc với Tội Lỗi An Ủi đến mức mà nghe những thứ độc tố của bóng ma kia đã là thói quen. Nó đã không thể khiến cậu điên vì sự phòng ngự vững chãi của snny...nhưng mà có lẽ những lời thì thầm tà ác của thanh kiếm nguyền rủa kia đúng là đã có hiệu quả gì đó với cậu.

Nhưng mà rồi, có lẽ đơn giản là vì gánh nặng tinh thần phi thường mà cậu đã phải chịu trong Mộ Ariel.

‘Đó có phải cũng là cách mà Hoàng Tử Điên Rồ bắt đầu trượt chân?’

Cảm giác nghiệt ngã, Sunny lọc ra những tiếng thì thầm đáng chết kia và lo làm chuyện của mình.

Cassie nhẹ nhàng cho Phá Xích đáp xuống mặt nước và mang nó đến gần bờ của đảo băng, che giấu nó trong cái bóng của một mỏm đá cao. Sunny neo thuyền, đảm bảo dây thừng có thể được cắt ngay khi cần.

Rồi, không còn gì để họ có thể làm ngoài chờ đợi và duy trì cảnh giác.

Trong lúc Sunny bị nuốt chửng bởi cảnh giác và nghi ngờ, Cassie có vẻ hoàn toàn thoải mái. Nếu cô đã bị bất ngờ bởi quyết định ở lại đột ngột của cậu – thứ mà nói thật lòng thì, hoàn toàn đi ngược lại cách cậu thường cư xử – thì cô không hề để nó lộ ra. Cô gái mù ở lại đuôi thuyền, sẵn sàng kích hoạt vòng tròn kí tự và cho Phá Xích bay lên khoảnh khắc có nguy hiểm.

Còn Sunny thì có nhiệm vụ trông chừng nguy hiểm đó. Một trong những cái bóng của cậu tiếp tục theo dõi Cassie, còn năm cái còn lại thì tỏa ra để nhìn rõ hơn môi trường xung quanh. Cậu ra lệnh cho Thánh và Quỷ ở lại trên thuyền và cho Ác Mộng núp trong bóng tối trên mỏm đá mà họ đang neo vào.

Những giờ trôi qua trong sự im lặng căng thẳng, không có gì xảy ra cả.

...Thật sự thì cũng kì lạ.

Tra Tấn đã là một thứ hù dọa trong tâm trí cậu từ lâu. Cậu đã tận hưởng những lợi ích từ việc có Cassie ở bên cạnh đủ lâu để biết được những năng lực của cô, mặc dù phần lớn là không thể áp dụng trực tiếp vào chiến đấu, vẫn là mạnh mẽ và kì diệu đến cỡ nào. Nên, cậu dễ hiểu là đã luôn dè chừng phiên bản Ô Uế của nhà tiên tri mù, còn chưa kể đến việc Ô Uế kia là một vị Thánh.

Kĩ Năng Biến Thân của Tra Tấn là gì? Những Kĩ Năng của cô ta đã phát triển đến mức nào, và cô ta có khả năng gì?

Không có câu trả lời nào cả, chỉ càng khiến Sunny cảm giác lo lắng hơn. Nhưng nếu có một thứ cậu biết, thì đó là Tai Ương cuối cùng gần gũi với định mệnh và tiên tri ở mức độ phi thường. Có nghĩa là cô ta phải có những biện pháp để biết khi bản thân gặp nguy hiểm.

Sự xuất hiện của tổ đội nhất định là một mối nguy hiểm ghê gớm. Họ dù sao cũng đã tiêu diệt tất cả những Tai Ương khác. Nên, Sunny đã hoàn toàn chuẩn bị cho một trận chiến đến tận Bờ Vực, xuyên qua một biển quái vật.

Nhưng àm, đã không có ai chờ đợi khi họ xuống từ hư vô đen tối. Không có ai đặt mai phục ở bờ của vùng đất băng giá. Thậm chí hiện tại, khi những thành viên của tổ đội đã tách thành ba nhóm, không có gì xuất hiện để tấn công họ trong lúc họ tách nhau ra.

Tại sao lại như vậy?

Liệu Tra Tấn, có lẽ, không thể nhận được tiên tri gì về định mệnh trong Mộ Ariel, cũng như Cassie không thể nhìn thấy gì ngoài hắc ám trong tiên tri của cô?

Đó chắc chắn sẽ khiến tình hình dễ hơn nhiều.

Nếu như Cassie thật sự không thể nhìn thấy tương lai...

Liệu sự thụ động kì lạ này của Tra Tấn là kết quả của những âm mưu của Hoàng Tử Điên Rồ?

Sunny đầy cảnh giác và sẵn sàng cho gì đó nguy hiểm xảy ra, nhưng không có gì xảy ra hết. Điều đó chỉ càng khiến cậu bực bội hơn nữa.

Cassie ở lại đuôi thuyền, cư xử như thể không có gì khác thường đang xảy ra.

Những giờ chậm rãi trôi qua, và rồi, đêm đến. Bảy mặt trời chìm trong nước và Dòng Sông Vĩ Đại thắp lên ánh sáng lung linh, mềm mại. Thậm chí vùng đất băng giá khổng lồ của tỏa ra ánh sáng mờ ảo, ma quái. Tắm trong ánh sáng đó, những trụ đá đen như là một khu rừng những cây khổng lồ đã chết.

Sunny ở lại trên boong thuyền một lúc, nhìn về phía Bờ Vực và tự hỏi những thành viên của tổ đội đang như thế nào rồi. Sau một lúc, cậu đi về phía đuôi thuyền và nói với Cassie về việc thay phiên canh chừng con thuyền.

“Những cái bóng của tôi sẽ đánh thức tôi nếu có gì xảy ra. Nên...nếu có nguy hiểm gì, cứ giữ bản thân sống thêm vài giây. Tôi sẽ đến đó trước khi cô biết thôi.”

Cô gái mù nghiêm túc gật đầu.

“Đương nhiên rồi. Đi đi, cố nghỉ ngơi cho tốt. Có lẽ sẽ không có cơ hội khác để làm vậy sau khi những người họ trinh sát trở về.”

Sunny chần chừ một chút, rồi xuống dưới thuyền và tiến vào căn buồng của mình. Nằm trên cái giường nhỏ, cậu nhắm mắt và thả lõng cơ thể. Cậu cũng điều khiển nhịp tim và hô hấp, khiến chúng bình tĩnh và tự nhiên nhất có thể.

Giả vờ ngủ.

Nhưng đương nhiên, Sunny không ngủ. Thay vì vậy, cậu đang quan sát Cassie.

Nếu cô thật sự định bí mật làm gì đó, và quyết định ở lại của cậu đã khiến kế hoạch của cô bị ảnh hưởng, thì bây giờ sẽ là khoảnh khắc hoàn hảo để hành động.

Và, quả thật, sau một lúc...Cassie có hành động.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com