Nằm trong bóng tối giả vờ ngủ, Sunny đè nén khát vọng muốn cau mày. Cassie đã rời khỏi vòng tròn kí tự, nhặt lên Ánh Sáng Dẫn Đường, và chậm rãi đi qua boong thuyền. Lúc cô làm vậy, một cơn lốc tia sáng trắng dâng lên xung quanh cô, chậm rãi hình thành một bóng người.
Đó là tiếng vang của nữ tiên tri Ô Uế mà cô đã nhận được từ Thất Sủng. Thứ ghê rợn đó đã sống sót Chạng Vạng, mặc dù là chỉ vừa đủ mà thôi. Bây giờ những vết thương của cô đã khôi phục. Thậm chí bộ váy đỏ của cô cũng đã tự khôi phục lại, và tấm màn che trên mặt cũng vậy. Tiếng Vang theo sau nhà tiên tri mù, viền của váy đỏ lơ lửng trên gỗ cổ đại vài centimet.
Cũng như mọi khi, những chuyển động của cô ta là quá trơn tru để là kết quả của việc bước đi. Sunny đã từng nhìn thấy thứ ẩn giấu đằng sau bộ váy đó, và cậu không bao giờ muốn nhìn thấy nó lần nữa.
Cho dù vậy, cậu tiếp tục quan sát.
Đến lúc này, Cassie đã đi ngang qua cây tôn nghiêm và gần đến mũi thuyền, gần con thuyền nhỏ của Ananke. Nhưng mà, cô không đi thêm nữa. Dừng lại gần con thuyền, cô thầm ra mệnh lệnh cho Tiếng Vang.
Nhanh chóng, con thuyền được hạ xuống nước. Những cột buồm được gắn vào khe của chúng, và những cánh buồm được nâng lên. Lướt xuống với sự giúp đỡ của Vũ Công Yên Ắng, Cassie ngồi xuống hàng ghế của người lái và triệu hồi một Ký Ức khác.
Đó là cây trượng gỗ mà cô đã dùng khi ở Vùng Đất Lãng Quên – một trong ba Ký Ức từ Ác Mộng Đầu Tiên của cô. Suối Vô Tận hiện giờ là đang ở với Sunny, Mãi Bện Lại là ở với Nephis, và chỉ còn cây trượng này là còn trong linh hồn của Cassie.
Pháp thuật của nó có khả năng kêu gọi gió.
Nhắm cây trượng về phía những cánh buồm, Cassie kích hoạt pháp thuật và cho con thuyền rời khỏi Phá Xích.
Cái bóng của Sunny, đương nhiên, là đã núp dưới một cột buồm. Ở trong buồng ngủ của mình, Sunny tiếp tục giả vờ ngủ.
Đêm yên ắng, chỉ có âm thanh sóng vỗ vào thân thuyền Phá Xích là làm phá vỡ sự im lặng. Nước dịu dàng tỏa sáng, và tắm trong ánh sáng đó, con thuyền nhỏ hai cánh buồm của Ananke đang chậm rãi di chuyển dọc theo bờ của vùng đất băng giá.
‘...Chết tiệt thật mà.’
Mặc dù Sunny cơ bản là đã chắc rằng Cassie đang che giấu gì đó, cậu đã hi vọng là bản thân sẽ sai đến tận khoảnh khắc cuối cùng.
Nhưng mà, cậu đã đúng ngay từ đầu.
“Ý mày là tao đã đúng.”
Giọng nói chướng tai của Tội Lỗi An Ủi nghe như sấm trong sự im lặng đó. Sunny không chịu phản ứng, biết rằng Cassie khả năng cao là đang nhìn thế giới thông qua giác quan của cậu. Miễn sao cậu nhắm mắt và điều khiển hô hấp và nhịp tim, thì cô sẽ không cách nào biết được cậu còn thức.
Bởi vì cô chỉ có thể chia sẻ những giác quan của những người mà Kĩ Năng của cô đã đánh dấu, chứ không đọc được ý nghĩ của họ.
“Nhưng mà đó là câu hỏi, không phải sao?”
Âm hồn thanh kiếm bật cười.
“Tao chỉ là một thứ do mày tưởng tượng ra, hay tao thật hơn là mày nghĩ? Nếu là thứ trước, thì tao chỉ đơn thuần là ý nghĩ của mày, và Cassie không cách nào biết được sự hiện diện của tao. Chính cô ta đã nói vậy, lúc trên Đảo Aletheia. Nhưng mà...mày tin được thứ ra khỏi miệng cô ta sao? Bởi vì nếu cô ta nghe được tao, thì màn biểu diễn của mày là vô dụng. Ồ...xin lỗi ha.”
Ngồi trên con thuyền nhỏ, Cassie không hề có dấu hiệu gì cho thấy cô nghe được thứ Tội Lỗi An Ủi vừa nói. Nhưng mà...đến hiện tại, Sunny đã biết cô là một nữ diễn viên đáng ngưỡng mộ. Sự thay đổi nhẹ nhàng giữa cá tính không bắt mắt đến hình ảnh cuốn hút của Dusk là minh chứng.
Cassie có thể nhìn thấy Tội Lỗi An Ủi, hay không?
Nếu không...vậy thì làm sao mà cô ta biết được về vòng lặp thời gian trên Đảo Aletheia?
Cô ta bây giờ đang cố làm gì?
Cậu buộc bản thân bất động, tiếp tục quan sát cô.
‘Mình sẽ chờ đến khi cô ấy chuẩn bị ra khỏi phạm vi của Điều Khiển Bóng trước khi hành động.’
Sunny có thể điều khiển những cái bóng của mình từ khoảng cách xa xăm. Nó cũng là khoảng cách tối đa mà cậu có thể di chuyển dùng Bước Bóng Tối. Nên, miễn sao Cassie ở trong phạm vi đó, cậu sẽ có thể ngay lập tức xuất hiện bên cạnh cô.
Và cứ thụ động như vậy, cậu hi vọng có thể biết được bí mật Cassie đang giữ, và cô ta đang có kế hoạch gì. Nếu biết thì cậu sẽ có thể quyết định nên làm gì.
Nếu cô định rời khỏi phạm vi mà cậu có thể đến, thì...không còn giữ lại được nữa.
Sunny không định để Cassie đặt bản thân vào nguy hiểm, và trong trường hợp không khả thi là cô muốn đặt tổ đội vào nguy hiểm, thì cậu cũng phải can thiệp.
Cậu đã giữ im lặng và khoan dung cô đủ lâu rồi. Hôm nay, đêm trước trận chiến của Ác Mộng đáng sợ này, sự thật sẽ phải hé lộ....cách này hay cách khác.
Con thuyền nhỏ tiếp tục đi dọc theo bờ băng giá của hòn đảo, vây quanh bởi nước tỏa sáng xinh đẹp. Ở phía trên, bầu trời đêm là hắc ám không thể xuyên thủng, che giấu vô số quân đoàn những thứ kinh dị đang ngủ say. Ở đâu đó, cách không quá xa, thứ kinh tởm mà từng là Aletheia của Chín Người đang lan tỏa khắp thành phố Bờ Vực, chờ đợi bị hủy diệt bởi những người thách thức Mộ Ariel...
Hoặc là lây nhiễm linh hồn và cơ thể họ với những hạt giống của sự Hắc Hóa, khiến họ trở thành một phần của quân đoàn Ô Uế.
Cassie đi càng lúc càng xa Phá Xích, khiến Sunny cảm giác nghiêm trọng. Tội Lỗi An Ủi tiếp tục thì thầm vào tai cậu, phun ra đủ lời buộc tội ghê tởm.
Cuối cùng, khiến Sunny bực bội, cậu cảm giác con thuyền kia đi quá xa. Nếu cậu lưỡng lự thêm nữa, con thuyền nhỏ sẽ ra khỏi phạm vi của cậu, cắt đi liên kết giữa cậu và cái bóng.
Nên, thở dài thật sâu, Sunny mở mắt và tiêu tan vào bóng tối.
Một giây sau đó, cậu bước ra khỏi chúng bên trong con thuyền, đứng cách Cassie vài mét. Cô đang ngồi trên hàng ghế của người lái thuyền, cùng với Tiếng Vang của cô. Gương mặt cô được thắp sáng bởi ánh sáng mềm mại của Ánh Sáng Dẫn Đường và ánh sáng nhàn nhạt của nước lung linh bên dưới.
Còn gương mặt của Sunny thì chìm trong bóng tối.
Thở dài, Sunny nhìn cô gái mù và hỏi, giọng nói từ tốn: