Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1565: Đi Trong Sương Mù



Chương 1565: Đi Trong Sương Mù

Con thuyền nhỏ của Ananke trôi trên thế giới nước đầy sương mù. Sương mù dầy đặc ở mọi phía, thẩm thấu ánh chạng vạng âm u. Toàn bộ âm thanh có vẻ vừa bị bóp nghẹt vừa bị phóng đại, vang vọng khắp vùng nước bao la che mù này. Sunny không thể nhìn quá xa. Ngay cả giác quan bóng của cậu cũng bị đù đờ bởi màn sương mù huyền bí.

Đó là một cảnh tượng quen thuộc.

‘Quả thật...mình đã từng ở nơi này.’

Đây chính là nơi mà Sunny đã thấy bản thân khi vừa mới tiến vào Ác Mộng.

Nguồn.

Ở đây, phủ trong sương mù, Dòng Sông Vĩ Đại chảy vào bản thân nó, và quá khứ biến thành tương lai. Cậu không còn có thể cảm nhận dòng chảy nữa, nhưng mà nó vẫn còn đó, bị rối loạn và gãy khúc kì lạ. Con thuyền nhỏ đang di chuyển, vậy mà Sunny lại không thể chỉ ra nó đang di chuyển về hướng nào.

Nếu cậu cho phép bản thân bị kéo bởi dòng chảy vô hình và đến biên giới của Nguồn...cậu sẽ bị ném trở lại ngày mà cậu đã tiến vào Mộ Ariel, cũng như về điểm trên dòng sông nơi người mà cậu đã chiếm vị trí đã ở vào thời điểm đó.

‘Không...mình không thể cho phép chuyện đó xảy ra.’

Sunny không biết liệu cậu có thể chịu đựng thêm một vòng khác của Dòng Sông Vĩ Đại hay không. Quan trọng hơn nhiều, Sáu Tai Ương – và Hoàng Tử Điên Rồ – đã phá vỡ luật lệ của thời gian, bằng cách nào đó, và đã xâm lấn vào một vòng mà đáng lẽ không có sự tồn tại của chúng.

Cậu không biết liệu sự tồn tại của chúng bây giờ đã trở thành một phần của Dòng Sông Vĩ Đại, hay là liệu sự hiện diện tà môn của chúng sẽ bị xóa bỏ khi vòng mới bắt đầu. Nếu là cái sau, thì toàn bộ nỗ lực mà Hoàng Tử Điên Rồ và Tra Tấn đã bỏ ra để đảm bảo toàn bộ thành viên tổ đội sẽ sống sót đến cuối Ác Mộng sẽ là công cốc.

Hơn thế nữa...kết thúc đã gần lắm rồi. Nephis sẽ sớm đến Bờ Vực, với đủ biện pháp hủy diệt Tìm Kiếm Đầu Tiên. Sunny cực kì không muốn sống qua những thứ kinh dị của Mộ Ariel thêm lần nữa, đặc biệt là vì kết quả lúc đó sẽ chênh vênh hơn nhiều.

Không, cậu không thể cho phép bản thân lạc lối trong sương mù và bỏ lỡ cơ hội tiến vào Cửa Sông.

Bởi vì ở đó, ở trái tim của kim tự tháp vĩ đại, là chìa khóa cho xiềng xích của cậu. Cơ hội để cậu lấy lại tự do.

May mắn là, Cassie đã đảm bảo cậu có mọi thứ cần thiết để hoàn thành mục tiêu đó.

Cậu có Ánh Sáng Dẫn Đường dẫn cậu đến lối vào Cửa Sông. Cậu có Gương Sự Thật để chống lại sự Ô Uế một khi tiến vào nơi đó.

Và cậu có Tội Lỗi An Ủi, thứ mà đã khiến toàn bộ việc này là khả thi.

Nhắc đến âm hồn kia, ngay khi sương mù vây quanh hắn, tên khốn kia đã biến mất đâu đó. Hắn ta chắc chắn là không có tâm trạng để nói chuyện, hoặc là không thể hiện thân bên trong Nguồn. Dù sao đi nữa, Sunny không hề nhớ bóng ma đáng ghét kia chút nào cả.

‘Cút xéo càng lâu càng tốt...’

Nhặt lên Ánh Sáng Dẫn Đường, Sunny quan sát viên pha lê tỏa sáng mà đáng lẽ nên chỉ đường cho cậu.

Ánh sáng của nó đang cư xử...kì lạ.

Nó chỉ về một phía nhất định, nhưng sau vài phút đi trong sương mù, ánh sáng đột nhiên thay đổi, chỉ về một phía hoàn toàn khác. Việc đó lặp đi lặp lại, với ánh sáng của thánh vật nhảy quanh và thay đổi hỗn loạn.

Như thể lối vào Cửa Sông là liên tục di chuyển.

‘Không...nó không có di chuyển. Là mình.’

Sunny biết đó là đúng. Cửa Sông bất động, nhưng bản thân không gian là không đáng tin cậy bên trong Nguồn. Sunny mới là người bị ném quanh không có quy luật gì cả, di chuyển vài mét sang một bên nhưng lại thấy bản thân ở bên còn lại cách vị trí trước vài cây số.

Thảo nào những người Tìm Kiếm Sự Thật, bất chấp toàn bộ sức mạnh và kiến thức của họ, đã không thể tìm đến Cửa Sông trước khi Aletheia của Chín Người xuất hiện.

Nữ pháp sư bí ẩn thậm chí đã xây dựng hòn đảo của cô ta phỏng theo hình ảnh Dòng Sông Vĩ Đại, đi xa đến mức tạo ra một vòng lặp thời gian của riêng mình, và một biển sương mù của riêng mình nữa. Toàn bộ những thứ đó là để học cách di chuyển trong Nguồn?

Sunny không biết, nhưng cậu cho rằng cô ta đã không tình cờ tìm đến được Cửa Sông.

Vậy thì bi kịch cỡ nào, khi tất cả những gì Aletheia tìm thấy ở đó là cái chết của bản thân...đương nhiên là trừ khi đó chính là thứ cô ta đã tìm kiếm.

Ai biết được Chín Người theo đuổi mục tiêu gì?

Dù sao đi nữa, Sunny không phải người có khả năng nâng một hòn đảo bay lơ lửng trên một xoáy nước huyền bí và thuần hóa thời gian và khiến nó chảy vô tận trong vòng tròn. Vì vậy, cậu sẽ không đời nào có thể tìm đến Cửa Sông nếu không có Ánh Sáng Dẫn Đường.

Đó cũng là cách cậu tìm thấy nó lần đầu tiên hay sao? Hay là những phiên bản từ những vòng trước của cậu đã nghĩ ra những biện pháp cho riêng mình?

Đoán mò không ích gì cả. Dùng thánh vật của những nữ tiên tri để thắp sáng đường đi, Sunny cho con thuyền đi về trước, di chuyển mái chèo tùy theo hướng ánh sáng chỉ đến.

Không có Sinh Vật Ác Mộng gì trong Nguồn, không có nguy hiểm...ngoại trừ nguy hiểm từ chính Nguồn. Nên, đi trong màn sương mù âm u gần như có cảm giác yên bình.

Sunny nhanh chóng mất đi khái niệm thời gian, nên cậu thậm chí không biết bản thân đã đi trong sương mù được bao lâu. Có thể là một giờ, một ngày, hay một thời gian vĩnh hằng..ừ thì, có lẽ không dài như vậy. Nephis đã tiêu diệt Tìm Kiếm Đầu Tiên sớm hơn hẳn như vậy.

Dù vậy, cậu chắc chắn phải đang đến gần hơn.

‘Mình tự hỏi Aletheia đã tìm thấy gì ở Cửa Sông.’

Cậu cũng tự hỏi Hoàng Tử Điên Rồ đã tìm thấy gì ở đó.

Ariel đã giấu những bí mật gì ở trái tim của kim tự tháp của ông ta? Thứ sự thật xấu xí gì mà ông ta không thể chịu nổi? Tại sao ông ta đã giấu nó ở trước cả thời gian, cách xa ánh mắt của những vị thần?

Cách này hay cách khác, Sunny sẽ có câu trả lời. Và phá vỡ những sợi xích định mệnh mà quấn chặt cậu trong quá trình đó.

Cũng như cậu đã luôn ao ước.

Cậu đang trở nên mệt mỏi với ánh sáng nhảy lung tung của Ánh Sáng Dẫn Đường. Tay cậu đã tê dại trong lúc nắm mái chèo của con thuyền của Ananke. Thời gian...đang chảy.

Và rồi, cuối cùng, Sunny cảm giác được nó.

Cùng thứ mà cậu đã cảm giác được trước khi bị ném ra khỏi Nguồn lần đầu tiên.

Cậu nghĩ rằng đã nhìn thấy hai trụ cao nhô ra từ sương mù ở phía xa, và rồi, dòng chảy vô hình đột nhiên trở nên bạo lực và rối loạn.

Có âm thanh nước gào rú, tương tự với những thác nước ở Mép, và cậu cảm giác con thuyền đang bị kéo về trước ở tốc độ phi thường.

Rồi, có một cảm giác không trọng lực. Và rồi, chỉ còn lại hắc ám.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com