Có âm thanh tiếng gió huýt lên bên tai Sunny. Cậu đang ngã.
Bay xuyên qua một biển hắc ám, lạc lối và rối loạn, không chắc bản thân đang ở đâu.
‘C... Cửa Sông...’
Gió hú ồn ào hơn, và Sunny cảm thấy cơ thể mình đang rơi xuyên qua nó ở tốc độ khủng khiếp.
Chậm trễ, cậu nhớ lại cần phải triệu hồi Cánh Hắc Ám và làm chậm lại cú ngã của mình.
Hay triệu hồi bóng tối để biến bản thân thành một con bướm quái vật. Hay thậm chí là một con quạ...
Nhưng mà đã quá trễ cho việc đó.
Mơ hồ, cậu liếc nhìn thấy một kiến trúc to đùng màu đen đang nhanh chóng đến gần cậu từ hắc ám. Nó như một quả cầu khổng lồ, sần sùi, hình dạng bất thường làm từ đá đen mà đang lơ lửng trong hư vô, trường tồn và không thể phá hủy. Những ngọn núi kì lạ mọc ra từ bề mặt nó, rỗng ở bên trong...
Nó trông như một quả tim đá khổng lồ. Có lẽ nó đúng là vậy.
Một giây sau đó, Sunny nhìn thấy con thuyền của Ananke va vào bề mặt quả cầu bên dưới cậu và vỡ tung, những mảnh gỗ vỡ bay ra mọi hướng.
Không có thời gian để làm chậm lại cú ngã.
Nghiến răng, Sunny nhìn bề mặt đang nhan chóng đến gần của đá đen. Khoảnh khắc mà cơ thể cậu sẽ tan vỡ trên nó, cậu đã kích hoạt Bước Bóng Tối và chìm vào cái bóng, chìm sâu vào vòng tay ôm ấp hắc ám của chúng.
An toàn trong đó, cậu bất động một lúc.
‘Mình...thành công rồi?’
Sunny cố gắng khiến tâm trí điên cuồng phải bình tĩnh lại và di chuyển lên trên, quay trở lại bề mặt.
Xuất hiện từ bóng tối, cậu bước lên bề mặt đá cũ kĩ và ngay lập tức ngã xuống, cảm giác được trọng lực đang kéo bản thân xuống.
Cậu đang ở trên một dốc cao.
Sunny trượt xuống dốc đó, xung quanh là những mảnh gỗ vỡ. Bất chấp đá sắc bén cắt vào da, cậu không cho phép bản thân kêu lên vì đau đớn. Thay vì vậy, cậu nghiến răng, quấn những cái bóng xung quanh mình vào tay, và biến nó thành bàn tay móng vuốt của một bóng chủng.
Vặn người, Sunny dùng vuốt đánh vào mặt dốc. Chúng không thể đâm xuyên bề mặt sần sùi của đá đen, khiến những tia lửa bay lên không trung – nhưng mà, chỉ ma sát đó cũng đã khiến cậu chậm lại một chút.
Cuối cùng, Sunny ngừng lại ở ngay mép một cú rơi xuống vực thẳm, chân cậu lơ lửng trên hư vô trống rỗng, đen tối. Những mảnh vỡ của con thuyền của Ananke đã rơi vào hư vô đó, biến mất trong hắc ám.
Cậu nằm đó thêm vài giây, thở dốc, rồi cố đánh giá xung quanh.
Không có ánh sáng ở trong thế giới này. Xung quanh cậu toàn là hắc ám, chỉ có bề mặt đá đen này ngăn cậu khỏi vực thẳm bên dưới. Âm thanh nước gầm rú đến từ đâu đó rất xa ở bên dưới, khi đến được đây thì đã bị biến thành tiếng thì thầm gần như không nghe nổi.
Nó cũng đến từ phía trên cậu, và mọi phía khác.
Những tiếng thì thầm tấn công tâm trí cậu, khiến cậu chóng mặt.
Sunny nhăn nhó, rồi cẩn thận đứng lên, chật vật để giữ thăng bằng trên dốc nghiêng này. Cuối cùng, cậu nhìn quanh.
‘Vậy...đây là Cửa Sông.’
Cửa Sông đáng lẽ nằm ở vị trí mà tồn tại trước thời gian, và vì vậy, trước khi những vị thần được sinh ra. Nên...nơi đó đáng lẽ phải là Hư Vô.
Nhưng mà hoặc là Ma Pháp không thể dựng lại Hư Vô đích thực, hoặc là nó không muốn làm vậy. Có lẽ Cửa Sông là biệt lập khỏi nó, bằng cách nào đó. Dù sao đi nữa, tất cả những gì Sunny có thể nhìn thấy là hắc ám và bề mặt của quả cầu đá màu đen to lớn dưới chân mình.
Biểu hiện của cậu nghiêm nghị.
‘Không có thời gian để lãng phí.’
Nghiêng về trước, cậu khó khăn leo trở lại lên con dốc, sau một lúc thì đến được điểm ở chính giữa – nơi mà cậu đã rơi xuống vào lúc đầu. Không ngừng lại nghỉ ngơi, Sunny tiếp tục leo.
‘Cassie đã nói...là mình cần đến trái tim của Cửa Sông. Có nghĩa là mình chắc là cần phải bằng cách nào đó leo vào trong quả cầu này.’
Nhớ đến dãy núi rỗng kì lạ, thứ mà như là động mạch chủ bị xé rách, cậu tiếp tục leo lên dốc.
Sau cùng, Sunny leo lên đỉnh của thứ mà có vẻ như là một ngọn đồi cao, và nhìn xuống.
Cậu đứng hình, bị thứ nhìn thấy khiến cho giật mình.
Mắt cậu mở rộng, đầy cú sốc và sợ hãi.
‘K-không...làm sao có thể?’
Trước mặt cậu, ở giữa vài mỏm đá đen to lớn, là một thung lũng bao la. Và trong thung lũng đó, phủ trong hắc ám...là vô số xác thuyền tan nát.
Đó là một bãi mộ của xác thuyền.
Nhưng mà thứ khủng khiếp về nó, là mỗi một con thuyền ở đó đều trông quen thuộc.
Chúng đều là Phá Xích.
Ở đó, trước mắt cậu, là hàng ngàn Phá Xích đang nằm trên đá đen, tan vỡ và bị hủy diệt. Mặc dù mỗi cái bị phá hủy theo cách độc nhất, tan nát vì một cú va chạm khủng khiếp, đa số chúng đều là y hệt. Vài cái hơi khác, có vẻ như đã được sửa đổi trước khi bị biến thành một xác thuyền bị vứt bỏ.
Hình dạng của mũi đâm của thuyền là hơi khác. Những cánh buồm tơi tả có màu khác nhau. Những cây mọc quanh cột buồm trung tâm của những con thuyền đã chết và xiêu vẹo, hoàn toàn không còn sức sống.
Nhưng mà vài cây thì trông hoàn toàn khỏe mạnh và hấp dẫn, vô số quả mọng nước khiến cành nhánh nặng trĩu xuống.
Rùng mình, Sunny quyết định tránh xa những xác thuyền đó, xa nhất có thể.
Có vô số những con thuyền tan vỡ trước cậu – hàng ngàn thuyền. Và đó chỉ là trong một thung lũng đó mà thôi.
Chúng không phải là xác của một hạm đội bao gồm những chiếc thuyền tương tự. Thay vì vậy, chúng là cùng một con thuyền, bị hủy diệt vô số lần.
Đột nhiên đổ đầy mồ hôi lạnh, Sunny cảm thấy thế giới quan của mình run rẩy.
‘Có...có nghĩa là gì chứ?’
Cậu rùng mình, rồi bắt đầu xuống thung lũng. Lúc cậu làm vậy, cậu phát hiện có thêm những mảnh gỗ khác trong số đống thuyền tan nát.
Đó đều là từ con thuyền nhỏ của Ananke, chất thành những đồi cao. Cậu chỉ...cậu không hiểu.
‘Làm sao có thể chứ?’
Trong lúc Sunny nghi ngờ đầu óc của bản thân, một tiếng cười châm chọc đột nhiên vang lên từ đằng sau cậu.
Nhanh chóng quay người, cậu nhìn vào hắc ám với ánh mắt mở rộng. Nhưng mà đó chỉ là Tội Lỗi An Ủi mà thôi.
Âm hồn của thanh kiếm...bằng cách nào đó, trông càng thực hơn nữa. Bước ra từ hắc ám, nó nhìn Sunny với vẻ căm ghét và hung hăng mỉm cười:
“Gì? Mày nghĩ rằng mày là kẻ đầu tiên đến xa được như này hay sao? Mày nghĩ rằng đây là lần đầu tiên mày phản bội tổ đội và quyết định tìm kiếm tự do trong Cửa Sông thay vì ở cùng họ?”
Bóng ma khịt mũi và nhìn đống xác thuyền, mắt tăm tối của nó cháy lên sự sung sướng kì lạ.
“Đồ ngu. Có vô số phiên bản của mày mà đã đi xa được đến đây. Phản bội hết lần này đến lần khắp, lặp đi lặp lại bất tận trong vô số vòng...thật sự, sự bội bạc của mày đúng là không biết giới hạn.”