Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1569: Gương Nứt



Chương 1569: Gương Nứt

‘A...Mình...bắt đầu phải suy tính lại giá trị của sự tò mò...’

Ngay cả khi phải hứng chịu sự kinh dị từ kiến thức về Hư Vô, thứ mà thật sự có thể biến Sunny thành một Sinh Vật Ác Mộng, cậu vẫn có một thôi thúc kì lạ muốn mở mắt và cố nhìn những bí mật để lại trong Cửa Sông bởi Ác Ma Sợ Hãi.

Dù sao thì, nó quả thật là một bí ẩn rất cám dỗ. Hư Vô, những tồn tại không nói nổi sống trong nó, và cách những vị thần sinh ra từ chúng...chỉ để dấy lên trận chiến tranh với chính thứ tồn tại mà đã định hình cho sự thần thánh của họ.

Đó hơi giống cảm giác muốn nhảy xuống khi người ta đứng trên một mép đá cao nhìn xuống vực thẳm.

Đương nhiên, bước ra bước đó đồng nghĩa với cái chết. Và mở mắt cũng đồng nghĩa với cái kết của Sunny.

Nên, cậu nhắm chặt chúng và tiếp tục bước đi.

Ban đầu, mỗi bước cảm giác như thể cậu đang cố di chuyển một ngọn núi. Nhưng mà chậm rãi, tra tấn, cậu quen dần với áp lực ngột ngạt của những kí tự khủng khiếp kia. Chưa đến mức mà có thể thoải mái khi ở gần chúng, nhưng mà ít nhất đủ để tăng lên tốc độ di chuyển.

Nguyên nhân cậu có thể đi ra dù chỉ một bước, thì là Gương Sự Thật – và phản chiếu của Neph trong nó.

Nếu không muộn Kĩ Năng [Khát Khao] của cô, Sunny đã ngã xuống khoảnh khắc những kí tự kia vây quanh cậu, biến thành một đống...gì đó. Có lẽ là xúc tu, hoặc là những thứ xương xẩu sắc bén.

Nhưng mà rồi, Hoàng Tử Điên Rồ đã trông khá giống người. Nên, có lẽ, cậu sẽ giữ hình dạng đại khái của bản thân, và chỉ có linh hồn là sẽ bị Hắc Hóa nuốt chửng.

Đó sẽ biến Sunny thành một Khủng Bố Ngã, thứ mà có cùng Cấp Bậc và Lớp với Khủng Bố Đỏ Thắm của Vùng Đất Lãng Quên. Sự so sánh đó không hẳn là khiến cậu hoài niệm về quá khứ, nhưng mà nhất định là khiến cậu hơi suy tư.

‘Mọi thứ thật sự đã thay đổi rất nhiều, phải không hả?’

Phân tán bản thân khỏi sự kinh dị xung quanh, Sunny tiếp tục đi về trước. Sợ hãi, tuyệt đối sợ hãi...cậu trông đợi gì khác nữa trong trái tim của Mộ Ariel?

Và nó thậm chí còn không phải hàng thật. Sunny rùng mình khi tưởng tượng Cửa Sông thật sự là khủng khiếp hơn cỡ nào nữa. Kẻ điên khùng nào mà lại cố tiến vào những sảnh đáng sợ này của nó chứ?

Và, bằng cách nào đó...chìa khóa đến tự do của cậu đang chờ cậu, đâu đó phía trước. Thứ gì mà có thể ban cho cậu sự tự do trong nơi thần thánh ruồng bỏ này chứ?

Sunny không biết, nhưng mà cậu quyết tâm nắm lấy nó bằng cả hai tay.

Tội Lỗi An Ủi giữ im lặng, nên cậu cũng làm vậy. Thời gian trôi qua chậm đến đau đớn, nhưng mà cũng nhanh không tưởng nổi...thật ra thì, Sunny đã đánh mất khả năng ghi nhận thời gian từ lúc cậu tiến vào Nguồn, nên cậu không biết được bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

Nephis đang ở đâu đó ngoài kia, hoặc là chuẩn bị chiến đấu hoặc là đã đang chiến đấu với bầy sinh vật Ô Uế.

‘Nhanh hơn...mình cần đi nhanh hơn nữa.’

Nghiến răng, Sunny làm đúng như vậy.

Không có gì thay đổi trong một lúc, với tâm trí cậu vẫn bị oanh tạc bởi sự hiện diện của những kí tự ghê gớm kia. Nhưng rồi...một âm thanh tinh tế chạm đến tai cậu.

Đó là tiếng rù rì yên ắng của nước liếm vào bờ đá.

Cảm giác một tia hi vọng thắp lên trong tim, Sunny chạm vào bề mặt của Gương Sự Thật, cảm giác mồ hôi lạnh lăn xuống lưng mình khi nhận ra nó hiện tại đã đầy những vết nứt.

Món Ký Ức kì diệu kia sẽ rất nhanh chóng tiêu tan. Nhưng mà cậu vẫn còn cách quá xa...

Sunny không thể mạo hiểm tách những cái bóng khỏi bản thân, hoặc là biến thành một cái bóng và nhanh chóng lướt về trước – thứ cuối cùng cậu muốn là khiến linh hồn mình gặp thêm đau đớn. Bất xỉu trong lúc co giật trên đất sẽ là cái kết của cậu, nên cậu chỉ hít một hơi sâu và buộc cơ thể mơ hồ của bản thân phải chạy.

Gương Sự Thật tiếp tục rạn nứt dưới những ngón tay cậu.

Và rồi, những vết nứt đó liên kết, tạo ra một âm thanh khẽ, nhưng lại chói tai. Cái gương kì diệu tan vỡ, và những mảnh vỡ sắc bén tiêu tan thành một cơn lốc tia sáng.

Cậu nghe thấy Ma Pháp thì thầm:

[Ký Ức của bạn đã bị phá hủy.]

Cùng lúc, Sunny đặt chân về trước và cảm giác dưới nó là trống rỗng. Mất thăng bằng, cậu ngã và lăn trên những thứ đá sắc bén, cơ thể nhanh chóng đầy những vết bầm dập.

Biết ơn là...vài giây sau đó, áp lực từ những kí tự ghê gớm kia tiêu tan, và cậu đã có thể hít vào một hơi thật sâu.

Trượt xuống một dốc đá sắc bén nếu so sánh về mặt tra tấn là kém vô số lần so với việc bị vây quanh bởi những thứ khủng khiếp mà Ariel, Ác Ma Sợ Hãi, đã viết ra.

Dù vậy, Sunny lưỡng lự thêm vài giây trước khi mở mắt ra.

Cơ thể cậu đúng là đã lăn xuống một dốc cao khác, cái này dẫn đến một hồ nước rộng lớn và tĩnh lặng...hoặc có lẽ đó là một biển, hay một đại dương. Sunny không thể nhìn thấy nơi nó kết thúc, nên cậu không biết kích thước của nó. Cậu chỉ biết là nước được phủ trong hắc ám và sự tĩnh lặng, khiến cậu nhớ đến nơi yên bình không ánh sáng trong linh hồn của bản thân.

Đằng sau cậu, lối vào đường hầm đứng cao như một vết thương dọc bất tận trong đá đen. Trần nhà của cái hang động khổng lồ mà cậu giờ đang đứng trông không thể thấy nổi, nếu như thật sự có một cái trần.

Hít sâu, Sunny nhìn chăm chú hồ nước hắc ám tĩnh lặng kia với biểu hiện uất ức.

‘Nước...thần thánh, tại sao lại phải là nước nữa chứ?’

Sunny chưa từng nhìn thấy một cơ thể nước nào mà không che giấu thứ sinh vật khủng khiếp nào đó.

Hi vọng rằng...lần này sẽ khác.

Cậu suy nghĩ vậy, nhưng mà vẫn quyết định không lặn xuống hồ. Thay vì vậy, cậu dùng Vương Miện Chạng Vạng, và bước lên bề mặt nước, đi qua nó như thể đi trên cạn.

Bề mặt nước hỗ trợ bước chân cậu, còn không khiến đế giầy lụa bị ướt cho lắm. Sunny đã có kinh nghiệm đi trên nước, chạy trên nước, và thậm chí là chiến đấu trên nước...nên như này là không có gì mới mẻ đối với cậu.

Dù vậy, hồ nước yên lặng ẩn giấu sâu trong trái tim của Mộ Ariel, ở Cửa Sông của Dòng Sông Vĩ Đại, khiến một cảm giác kì diệu nở rộ trong tim cậu.

‘Đây, có thể nào...là Giếng Ước Nguyện?’


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com