Cơn đau...là không chê vào đâu được. Nó không thể hình dung nổi.
Đó là loại đau đớn mà có thể giết một người, hay ít nhất khiến họ bất tỉnh ngay lập tức. Tiếc là, việc sau đã không xảy ra, bởi vì cơn đau không phải là thể chất.
Thay vì vậy, nguồn gốc của nó là linh hồn của Sunny, thứ mà đang bị thay đổi và biến dạng.
Không phải theo cách mà nó thay đổi mỗi lần tâm mới được hình thành, mà là cách máu và xương cậu đã bị thay đổi trong quá khứ.
“Aaargh!”
Sunny ngã xuống cái quách với đủ lực lượng để khiến da cậu nứt ra rồi ngã xuống đấy, một tấm thảm lá làm nhẹ cú ngã đó.
‘C-cái...cái quái gì?! Làm...sao...có thể chứ?!’
Cậu biết chuyện đang xảy ra với bản thân. Nhưng mà, cậu lại không hề hiểu nổi tại sao nó đang xảy ra, làm sao mà ăn quả trái cây hoàng kim từ cái cây mọc trên mộ của Quên Lãng đã gây ra việc này.
Dù sao đi nữa, Sunny không có lựa chọn mà phải chịu đựng.
Nhưng cậu không hề ngại việc la hét và gầm rú vì đau đớn, đặc biệt alf vì không có ai ở đây để chứng kiến trạng thái thảm thương này của cậu cả.
“C-chết tiệt! Chết tiệt! C...chết tiệt cả mà!”
Sau một thời gian dài vô tận – lần này, là đúng nghĩa đen, bởi vì thời gian là không tồn tại trong Cửa Sông – Sunny thấy bản thân nằm trên đất, nhìn mù lòa về phía vương miện xinh đẹp của cây huyền bí kia. Cơ thể cậu cảm thấy yếu ớt, và gương mặt cậu ướt át vì nước mắt.
‘...Nguyền rủa.’
Đó nhất định là sẽ vào danh sách những cơn đau khủng bố nhất mà cậu từng trải nghiệm. Hạng mấy? Có lẽ không phải số một, đó vẫn được nắm giữ bởi lúc kích hoạt pháp thuật [Mắt ta đâu rồi?] của Mặt Nạ Weaver. Nhưng mà nó tự tin đứng vị trí thứ hai.
Sunny rên rỉ, và rồi run rẩy đứng lên. Rồi, cậu xem xét lại linh hồn mình.
Nó cảm giác...khác, bằng cách nào đó. Và mạnh mẽ hơn rất, rất nhiều. Đã biết bản thân sẽ thấy gì, Sunny triệu hồi kí tự.
‘Không thể nào...có thể không?’
Nhưng mà có thể.
Ở đó, trong đống kí tự lung linh, một chuỗi mới đã xuất hiện trong Thuộc Tính của cậu.
Tái như mà, Sunny đọc:
Thuộc Tính: [Định Mệnh], [Ngọn Lửa Thần Thánh], [Chủ Nhân Của Bóng Tối], [Dệt Máu], [Dệt Xương], [Vỏ Cẩm Thạch]...
Và ở cuối cùng, cái mới:
[...Dệt Linh Hồn]
Cậu hít vào một hơi, choáng váng.
‘Cái quái gì...’
Tập trung vào chuỗi kí tự mới, cậu đọc mô tả:
Mô tả Thuộc Tính: [Bạn đã thừa kế một phần của truyền thừa cấm kỵ của Weaver. Linh hồn của bạn được thay đổi và được thấm nhuần sự mạnh mẽ kiên cường.
Một ác ma cô độc đứng trên một nấm mồ lãng quên rơi nước mắt. Một cây mọc lên từ mặt đất nơi giọt nước mắt rơi xuống, và từ nó, một thứ trái cây kì diệu mọc ra.]
Sunny nhìn chăm chú kí tự một lúc, rồi hủy chúng đi và tập trung vào linh hồn mình.
Nó cảm giác...như được tăng cường, bằng cách nào đó.
Tinh túy của cậu cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều, và tốc độ nó tự khôi phục là nhanh hơn nhiều. Bản thân linh hồn cậu có vẻ cứng cáp và bền bỉ hơn, có khả năng chịu đựng một lượng thương tổn kinh khủng và tiếp tục duy trì kể cả nếu như một phần lớn của nó bị hủy diệt.
Thoáng chìm vào hồn hải, Sunny liếc nhìn sáu tâm không ánh sáng. Chúng trông không quá khác, ở bề mặt, ngoài việc những ngọn lửa hắc ám cháy trong chúng bây giờ có vẻ hắc ám hơn nữa, và mãnh liệt hơn nữa.
Nhưng mà, khi cậu nhìn sâu vào trong những tâm của mình...cậu đang nhìn lầm, hay là cậu vừa mới nhìn thấy một dệt những sợi chỉ hoàng kim hư ảo tạo ra một hình ảnh duyên dáng bên trong sáu mặt trời đen?
‘Vậy là...mình đã thừa kế một phần khác của truyền thừa của Weaver. Dệt Linh Hồn. Tuyệt vời.’
Đúng là một phần thưởng tuyệt vời.
‘...Nhưng mà nó làm cái quái gì ở đây chứ?’
Tìm thấy mộ của Quên Lãng đã đủ kinh ngạc. Nhưng mà tại sao một mảnh truyền thừa của Weaver lại ở đây? Nếu có gì, thì đáng lẽ nó phải là truyền thừa của Quên Lãng...ngoài việc không có daemon nào ngoài Ác Ma Định Mệnh đã tạo ra một cái.
Giống như là Weaver đã đánh mất một phần linh hồn của ông ta...bà ta?...ở mộ của Quên Lãng, vì nguyên nhân gì đó. Nhưng mà tại sao?
Hai người bọn họ có liên hệ như thế nào?
Và nó có liên quan gì đến sự mâu thuẫn kì lạ về số lượng daemon đã tham gia vào Chiến Tranh Tận Thế?
Sunny không biết.
Nhưng mà toàn bộ việc này...đều cực kì đáng nghi ngờ.
Và đó thậm chí còn không phải câu hỏi cấp bách nhất.
‘Đúng, linh hồn mình mạnh lên là tuyệt vời...’
Nhưng mà tự do đã được hứa của cậu đâu? Làm sao mà Dệt Linh Hồn có thể phá vỡ xiềng xích của định mệnh?
Sunny trề môi, không chắc chuyện gì đang xảy ra. Cassie đã sai? Cô đã...
Nhưng rồi, có gì đó phân tán cậu khỏi những ý nghĩ đó.
Từ khóe mắt, Sunny phát hiện một chi tiết rùng rợn. Cúi xuống, cậu nhìn chăm chú Ánh Sáng Dẫn Đường, thứ mà đã lăn đi lúc cậu ngã xuống, và giờ đang nằm bên cạnh quách đá.
Viên pha lê trên đỉnh cây trượng tôn nghiêm vẫn tỏa sáng. Nhưng mà, nó không phải chỉ về phía cái quách.
Thay vì vậy, nó đang chỉ vào hắc ám đằng sau nó.
Sunny chậm rãi ngước lên...vào lúc đó, có cảm giác như thể một gợn sóng lan tỏa ra khắp thế giới. Xung quanh cậu đột nhiên cảm giác kém thật hơn, như thể bản thân thực thế đang dần tan biến.
Mắt cậu trợn to.
‘Ác Mộng...nó đang bắt đầu sụp đổ!’
Đâu đó ở xa, Nephis chắc chắn là đã tung đòn trí mạng với Tìm Kiếm Đầu Tiên.
Nhưng Sunny không thể tập trung vào ý nghĩ đó quá lâu. Bởi vì ngay lúc đó, cậu phát hiện gì đó di chuyển trong hắc ám.
Một hình dạng gù lưng, to lớn lấp đầy cậu với sự kinh dị không tả nổi.
‘L-làm sao mình không phát hiện nó...trước đó...’
Một sinh vật khổng lồ đã ẩn mình trong hắc ám của cái hang rộng lớn, hoàn toàn thoát khỏi ánh mắt, mũi, và thậm chí giác quan bóng của cậu, bất chấp việc có kích thước của một ngọn đồi. Nó có lưng gù, một bộ lông đen lộn xộn, lôi thôi, một cái mỏ đáng sợ, và một cặp cánh hùng mạnh mà ngay cả khi gập lại vẫn là to lớn, che giấu cơ thể gầy gò của nó.
Và một linh hồn tà ác mà đầy Hắc Hóa hơn bất cứ thứ gì cậu từng thấy, đang tỏa ra từ sáu khối u ghê tởm, khổng lồ.
‘Một...một Khủng Bố Nguyền Rủa...’
Hoảng sợ, Sunny không tự chủ lùi lại một bước.
Và ngay khi cậu làm vậy, một cặp mắt tròn, hoàn toàn điên khùng xuyên thấu cậu với ánh mắt bệnh hoạn.
Một áp lực khủng khiếp đánh vào cậu, khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Khủng Bố Nguyền Rủa đã núp đằng sau mộ của Quên Lãng...là một con chim khổng lồ, điên rồ, và không nhầm lẫn được là tà ác.
‘C-Chết tiệt thật!’
Sunny lùi lại một bước, nhưng mà cùng lúc, con chim tà ác kia lao về trước, ánh mắt điên dại của nó thắp lên sự tham lam và thèm thuồng.
Trước khi cậu kịp phản ứng, cậu đã bị nhấn chìm trong cái bóng đáng ghê tởm của nó. Và rồi, móng vuốt của nó cắm vào ngực cậu.
Sunny kêu lên.
Nhưng mà, những móng vuốt kia không xé rách da thịt cậu. Thay vì vậy, chúng cắm vào sâu hơn nhiều, tìm đường đến tận linh hồn cậu.
Nếu cậu đã có thời gian để tiến vào Hồn Hải vào lúc này, cậu sẽ nhìn thấy bóng hình vô dạng của Chim Non Ăn Cướp Tà Ác bị những móng vuốt cong vẹo kia bắt lấy.
Và, chúng không ngừng ở đó.
Xuyên qua linh hồn Sunny, móng đâm vào sâu hơn nữa, vào đáy sâu của sự tồn tại cậu mà cậu thậm chí còn không biết là có.
Và ở đó, chúng nắm lấy gì đó khác.
Vào vô số những sợi chỉ mà quấn chặt quanh cậu, bao bọc cậu như một cái kén.
Hoặc như là những sợi dây giữ một con rối.
Dùng sức, con chim tà ác kia chật vật vài giây...và cũng giật lấy những sợi chỉ kia, bằng cách nào đó xé chùng khỏi sự tồn tại của cậu.
Sunny mở miệng, muốn hét lên, nhưng mà không có âm thanh nào phát ra cả.
Nhưng mà, có một âm thanh khác.
Giọng nói của Ma Pháp, thì thầm vào tai cậu trong lúc Ác Mộng sụp đổ xung quanh cậu:
[Ác Mộng của bạn đã...của bạn...ác mộng của bạn đã...đã...]
Nó không nói hết câu. Thay vì đó, giọng nói quen thuộc kia tan vỡ và đột ngột im lặng, để cậu lại trong sự yên lặng hoàn toàn, cô đơn, và khủng khiếp.
‘Cái...quái gì...đang x-xảy ra?!’
Và rồi, mọi thứ biến mất.
Trái tim của Cửa Sông biến mất. Cây xinh đẹp và cái quách nằm dưới tán cây của nó cũng biến mất.
Con chim khủng khiếp cắm móng vào trong ngực cậu cũng không thấy đâu cả.