Mùa đông đã nắm lấy những đường phố của NQSC với những ngón tay băng giá của nó, khiến người trên đường rùng mình vì cái lạnh và vội vã vào trong. Bầu trời xa xôi và lạnh lẽo, đầy những đám mây băng giá.
Trong một trong những quận khá giả hơn của thành phố, một chàng trai với diện mạo xuất chúng đang ngồi trên một hàng ghế gỉ, giữ lấy một ly cà phê thực vật xa xỉ trong tay. Bất chấp ăn mặc nhẹ nhàng, cậu ta có vẻ không bị cơn lạnh ảnh hưởng đến. Thật ra thì, nếu nhìn cậu ta thì người ta sẽ nghĩ không có gì trên thế giới này có thể ảnh hưởng đến cậu ấy.
Dòng người qua lại trong công viên không nhịn được mà lén lút ném những ánh mắt về phía chàng trai trẻ tuổi. Quần áo đắt tiền, dang người thon thả, làn da trắng như vôi, ánh mắt mã não lấp lánh, mái tóc bóng lưỡng đen như lông quạ...nhưng mà, trên tất cả, một khí thế tự tin và sức mạnh kiềm chế tỏa ra từ cậu...khiến chàng trai trông rất không phù hợp với nơi này.
Như thể cậu ta thuộc về một cung điện cẩm thạch thay vì một công viên nhỏ bé và ảm đạm như này.
Uống một ngụm cà phê, Sunny nhăn nhó và lắc đầu.
“...Vẫn đắng.”
Đứng dậy, cậu ném ly cà phê trống rỗng vào một thùng rác và đi qua đường.
Ở đó, một cửa hàng tiện nghi đang mời những khách hàng tiềm năng vào trong với một biểu hiện nhiều màu sắc. Sunny chần chừ một giây, rồi mở cửa và làm đúng như vậy.
Cái chuông nhỏ gắn trên cửa vang lên trong trẻo, báo hiệu sự xuất hiện của cậu cho người nhân viên.
Bỏ qua nhân viên kia, người mà đang trợn mắt nhìn cậu chằm chằm, Sunny nhìn quanh cửa hàng khiêm tốn này. Có đủ loại thức ăn trên kệ, từ những kem tổng hợp rẻ tiền đến những món ăn vặt tự nhiên xa xỉ. Quận này chủ yếu là được ghé thăm bởi những loại người tương đương khá giả, nên có rất nhiều thứ để lựa chọn.
Nói như vậy nhưng Sunny không thật sự biết nên mua gì. Bất chấp việc bản thân cũng là người khá giả, đã từng là, cậu hiếm khi ghé thăm những cửa hàng như này. Phần lớn thời gian của cậu dù sao cũng là ở trong thế giới Mộng Ảo, và ở thế giới thức tỉnh này thì, cậu thường sẽ ăn ở Học Viện hay là tự mình nấu gì đó ở nhà.
‘Hừm.’
Sunny nhìn chăm chú những cái kệ một lúc, rồi quay sang cửa sổ, nơi mà có một bàn ngang dọc theo cửa sổ để khách nếu muốn thì có thể mua đồ và ăn ngay tại đó.
Hiện tại, chỉ có một người đang ngồi trước cửa sổ. Đó là một cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ đồng phục học sinh ngăn nắp, cô đang lơ đãng ăn một ly mì trong lúc nhìn gì đó trên thiết bị liên lạc với biểu hiện nghiêm túc. Cô có làn da trắng và mái tóc đen giống như cậu.
Thật ra, người ta thậm chí có thể nói hai người họ trống khá là giống nhau.
Sunny hắng giọng rồi hỏi bằng giọng trung lập:
“Chào. Ở đây có gì ngon vậy”
Cô gái bị phân tán khỏi màn hình thiết bị liên lạc và quay sang cậu, vẫn còn mê mẩn thứ gì đó mà cô đang xem.
“Gì cơ?”
Rồi, cô đứng hình, nhìn cậu với ánh mắt trợn to.
Sunny thở dài, đã quen với những phản ứng như này. Trước khi cậu Vượt Giới Hạn đã là hơi phiền phức, nhưng mà giờ khi cậu là một vị Thánh, những người bình thường thường xuyên giật mình bởi vẻ ngoài của cậu.
Cậu mỉm cười lịch sự.
“Anh hỏi em có giới thiệu gì không. Món đó ngon không?”
Cậu chỉ về món ăn của cô.
Cô gái gật đầu, cư xử hơi ngại ngùng.
“Á...ngon...thưa ngài.”
‘Ngài? Ừ thì...tốt hơn là “thằng nhóc” ha.’
Sunny gật đầu và đi mua cho mình cùng loại mì đó. Rót nước sôi vào ly, cậu ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô gái trẻ – công bằng mà nói, chỉ có hai cái ghế ở đó – và nhìn ra cửa sổ.
Cậu không ngại, nhưng cô bé có vẻ đang cảm thấy ngượng ngùng. Sau vài giây im lặng, cô gái hỏi bằng giọng ngại ngùng:
“Em có thể hỏi, ngài...ngài là một người Thức Tỉnh?”
Cậu thưởng thức mùi cay kia, rồi hút lên một phần mì hào phóng và nhai chúng với sự vui vẻ ra mặt.
“Wow, em không có nói dối. Món này thật sự rất ngon.”
Cô gái nhìn cậu chằm chằm với vẻ kì lạ, rồi đột nhiên hỏi bằng giọng chần chừ:
“Em xin lỗi, nhưng...em có biết anh không vậy?”
Sunny nhìn cô và im lặng vài giây dài.
Rồi, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không... không, anh không nghĩ là em biết. Ý anh là, tại sao có thể chứ? Anh thật ra là một người khá là đáng nhớ. Anh không cho rằng có ai dễ dàng quên được nếu họ gặp anh. Trong những trường hợp thông thường.”
Trong lúc cô xấu hổ quay đi, Sunny nhún vai.
“Tại sao em hỏi vậy?”
Cô gái lắc đầu.
“Không, chỉ là anh trông quen mắt, thưa ngài. Em chắc là nhầm anh với ai đó.”
Sunny quan sát cô thêm vài giây, rồi quay đi.
“Đừng lo. Anh không phiền đâu.”
Cậu quay lại bữa ăn, trong lúc cô gái trẻ ăn hết ly mì của cô. Họ không nói gì một lúc sau đó, nhưng rồi Sunny đột nhiên hỏi:
“Em là người địa phương ở đây, của NQSC?”
Cô gái ngạc nhiên nhìn cậu.
“Ừm...chắc rồi? Mặc dù em sẽ sớm di chuyển. Bố em, ông ấy làm việc cho chính phủ. Nên, với mọi thứ mà đang xảy ra, ông ấy đang bị cử đến một vị trí mới. Bọn em sẽ rời khỏi trong vài tháng tới.”
Sunny thở dài.
“À. Anh hiểu. Thật ra thì, anh cũng sẽ sớm có một hành trình dài.”
Cậu mỉm cười và đặt đũa xuống, rồi nói thêm với một giọng nói đăm chiêu kì lạ:
“...Bởi vì anh đang xa nhà lắm.”
Sunny im lặng vài giây, rồi lắc đầu và đứng dậy.
“Ừ thì, sao cũng được. Cảm ơn vì giới thiệu. Anh sẽ nhớ báo đáp em, khi chúng ta gặp lại nhau.”
Cô gái trẻ bối rối nhìn cậu.
Và trong lúc cô làm vậy, một con rắn hắc ám trôi ra từ cái bóng của cô vào cái bóng của chàng trai trẻ tuổi, không bị phát hiện.
Cùng lúc, cái bóng của chàng trai tách làm hai. Một vẫn dính vào cậu, trong lúc cái còn lại thì lướt qua sàn, chần chừ một giây, rồi ẩn mình vào trong cái bóng của cô gái, thay thế con rắn hắc ám.
Sunny yên lặng nói tạm biệt cái bóng vui vẻ và mỉm cười.
“An toàn nhé Rain. Anh sẽ gặp lại em.”
Nói xong, cậu đi về phía cửa.
Giật mình, Rain đứng dậy và kêu lên:
“Đợi đã...thưa ngài? Làm sao anh biết tên em?”
Nhưng mà người Thức Tỉnh kì lạ kia đã đi mất. Cái chuông treo trên cửa giữ im lặng, vậy mà chàng trai trẻ tuổi kia thì không còn thấy đâu nữa. Như thể cậu ta chưa từng ở đó vậy.
Chỉ còn lại một ly mì rỗng và cảm giác quen thuộc không thể giải thích nổi vẫn còn vương vấn lại.
Và kí ức rõ ràng về cuộc gặp gỡ kì lạ của họ.
...Sunny bước ra khỏi bóng tối cách đó vài trăm mét và thở dài, ngước lên.
Đến lúc rời khỏi rồi.
Tuyết trắng chậm rãi rơi xuống từ bầu trời xám xịt, cô độc.
[Hết phần ba: Giếng Ước Nguyện.]
[Hết cuốn bảy: Mộ Ariel.]
Ôi wow! Đã hết Cuốn VII rồi, dài nhất đến giờ luôn. Theo một cách nghĩ thì, nó cũng là kết thúc của phần đầu tiên của Nô Lệ Bóng Tối. Đúng là vui mừng! Chúng ta đã đi được nửa đường rồi ;]
Tôi hi vọng là mọi người đã tận hưởng hành trình đáng sợ trên dòng nước của Dòng Sông Vĩ Đại, và có lẽ thậm chí đã trải nghiệm một hai lúc hồi hộp từ toàn bộ những cú ngoặt cú rẽ của nó. Như thường lệ, tôi sẽ nghỉ một ngày và quay trở lại với những chương đầu tiên của Cuốn Tám vào ngày sau ngài mai.