Mặt trời đã mọc lên khỏi đường chân trời, tắm Bastion trong ánh sáng ấm áp của nó. Buổi sáng đã thật sự bắt đầu, và vậy nên, thầy Julius cuối cùng phải rời khỏi.
“Ôi trời ạ, nhìn thời gian kìa!”
Ông ho khan, rồi nhìn Beth với một nụ cười.
“Ta xin lỗi, cô gái trẻ, nhưng mà ông già này phải đi rồi. Ta đã hứa là sẽ gặp một đồng nghiệp của ta, Bậc Thầy Rock. Giờ khi cậu ta đã rời khỏi Học Viện để nhặt lên cây chùy của mình, thì chúng ta khó có cơ hội gặp mặt. Nếu ta bỏ lỡ ngày hôm nay thì...”
Beth lắc đầu.
“Đừng lo, Giáo sư. Tôi cũng cần gặp một người khác.”
Không lâu sau đó, người Thức Tỉnh lớn tuổi rời khỏi. Beth tiếp tục uống sô cô la nóng, ánh mắt mệt mỏi dán vào tòa lâu đài trắng xinh đẹp ở xa. Còn Sunny thì vẫn ở sau bàn tiếp tân, nhàn nhã xem quyển mới nhất của Sổ Tay Quái Vật – một xuất bản hằng năm mà bao gồm thông tin về mọi Sinh Vật Ác Mộng mà nhân loại đã gặp trong năm vừa qua.
Sự hứng thú của cậu đối với những con quái vật này không hề là mang tính giả thuyết. Những Ký Ức mạnh mẽ dù sao cũng cần những vật liệu xuất sắc, và đa số những vật liệu đó là đến từ xác của những con quái vật bị chém giết. Mặc dù phải nói, một kẻ vô danh như cậu hiếm khi có cơ hội trao đổi lấy những chiến lợi phảm thật sự đáng giá mà những người Thức Tỉnh mang trở lại.
Đặc biệt là ở Bastion này, nơi mà những thợ của Valor giữ lại những vật liệu tốt nhất cho bản thân họ.
Dù vậy, nếu cậu biết nên tìm kiếm, thì cậu có thể tự mình đi săn những Sinh Vật Ác Mộng thích hợp kia.
‘Giáo Viên Rock hử...’
Sunny không nhớ nổi lần cuối cậu nhìn thấy người đàn ông khổng lồ kia là lúc nào. Hơi kì lạ khi biết một trong những giáo viên đầu tiên của mình đã không chỉ trở lại chiến trường, mà còn đã Vượt Bậc từ lúc nào đó nữa.
Tin tức những Đế Giả đã chinh phục Ác Mộng Thứ Tư và sự tồn tại của Cổng Mộng Ảo đã thật sự khiến nhân loại sung sức hơn. Với một tiền tuyến rộng lớn và hiểm trở để chinh phục và làm cho an toàn đối với những người định cư, vô số người đã tìm thấy động lực mới để chiến đấu. Nhiều người không mạnh mẽ bằng cũng cháy lên niềm đam mê, muốn giúp đỡ theo cách họ có thể.
Vài người đơn giản mơ đến việc đúc ra một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân trong thế giới mới.
Dù sao đi nữa, ngọn gió thay đổi đang thổi qua thế giới thức tỉnh đang chết dần, và qua thế giới Mộng Ảo, thứ đang giết nó.
‘Chúc ông ta may mắn.’
Vào lúc đó, Chuông Bạc vang lên lần nữa, những vị khách mới đã tiến vào Cơ Sở Thương Mại. Sunny đứng lên để chào đón họ.
Đó là một cặp đôi trẻ tuổi, cả hai ăn mặc thứ quần áo mà người Thức Tỉnh thường mặc khi không chiến đấu. Những Ký Ức loại giáp thường có nhiều lớp, và những lớp đó thường có thể được triệu hồi và hủy đi độc lập. Nên, nhiều người Thức Tỉnh đơn giản hủy đi những yếu tố nặng nề trên giáp và đi lại trong lớp trong cùng của nó, thứ mà có thể trông như bất cứ thứ gì.
Thật ra thì, ở lúc tốt nhất thì nó trông thú vị, còn tệ nhất thì có thể là kì quặc. Kì lạ là, xu hướng gần nhất của thế giới thời trang là đang bắt chước phong cách quái lạ này, đó là tại sao nhiều idol và nhân vật công chúng thường mặc những sự thứ kì lạ như là những bộ áo giáp bông, quần vải lanh, những bộ tunic, đồ bộ liền thân, và cả kimono dạo gần đây.
Nhưng mà, cặp đôi này không phải cố theo mốt. Cả hai nam nữ trẻ tuổi này đều là chiến binh Thức Tỉnh già dặn, thứ mà bất cứ ai biết gì về thế giới đều có thể nhìn sơ qua là biết.
Có nhiều người như họ sau Nam Cực, toàn bộ đều dễ dàng nhận ra được bởi chút lạnh lẽo băng giá mãi mãi để lại sâu trong ánh mắt.
Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc màu lông chuột và một gương mặt không quá bắt mắt. Nhưng ánh mắt cô thì bình tĩnh và tự tin. Chàng trai có mái tóc rối bời và ánh mắt tinh quái, một nụ cười nhẹ nhàng không bao giờ rời khỏi môi. Sự nghiêm túc im lặng của cô gái không phù hợp với thái độ vô tư của người nam, vậy mà, họ ở cùng nhau trông hài hòa kì lạ.
Chàng trai nhìn Sunny và có vẻ thất vọng thoáng qua.
“Ồ! Là sư huynh sao. Ờ...cô trợ lý dễ thương kia của sư huynh đâu rồi?”
Sunny hơi nghiêng đầu.
“Cô ấy ở trong nhà bếp.”
Cùng lúc, cô gái lườm người bên cạnh mình.
“Tại sao anh lại hỏi?”
Hắn ta cười lên.
“Không nguyên nhân gì cả, không nguyên nhân gì cả! Thần thánh, Kim, cho chồng em chút tin tưởng đi...anh chỉ ngạc nhiên khi thấy Bậc Thầy Sunless đích thân tiếp đón chúng ta mà thôi...”
Cặp đôi đương nhiên là Kim và Luster – hai thủ hạ cũ của Sunny.
Chính phủ đã chăm sóc tốt cho những cựu binh của Quân Đội Sơ Tán, vậy nên Luster hiện tại đã tốt như mới bất chấp thương thế đáng sợ ở Falcon Scott. Kim cũng đang rất tốt. Vì Phân Loại độc đáo của mình, cô gái không gây chú ý này rất được hoan nghênh, là một tài nguyên quý giá của chính phủ.
Hai người họ đã đám cưới không lâu sau khi Chiến Dịch Góc Nam kết thúc. Sunny vẫn còn bối rối bởi việc đó, nhưng mà cũng vui vì họ.
“Kim! Luster!”
Beth vẫy tay chào cặp đôi trẻ tuổi, và họ đến ngồi cùng bàn với cô. Sunny đi qua để họ gọi món, rồi quay trở lại trong nhà bếp.
‘Đúng là sự kết hợp kì lạ...’
Kim gọi bánh tổ ong, còn Luster thì gọi bánh kếp (waffle và pancake). Beth, người mà có vẻ cũng đã đói, quyết định cũng theo Kim gọi một phần bánh tổ ong...nhưng mà, thứ kì lạ là, họ đã yêu cầu một chai rượu mạnh.
Lắc đầu, Sunny nhìn Aiko và nói:
“Aiko...lấy đồ tốt từ kệ trên cùng đi.”
Cô dẹp đi bàn tính và u ám nhìn cậu. Trợ lý của cậu khá nhỏ nhắn, nên có lẽ là trông như Sunny đang ăn hiếp cô với yêu cầu như vậy.
Nhưng mà, sau khi lườm cậu một chút, Aiko đơn giản lơ lửng lên đến trần nhà, lấy một bình whiskey đắt tiền, và đưa nó cho Sunny. Đó là Phân Loại của cô – Kĩ Năng Ngủ Say cho phép Aiko di chuyển đồ vật, còn Kĩ Năng Thức Tỉnh thì cho phép cô di chuyển bản thân.
“Chân thành cảm ơn.”
Nhận lấy chai rượu, Sunny cầm lên ba ly thủy tinh và đi đưa whiskey cho những vị khách quý giá.