Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1598: Những Vấn Đề Hiện Tại



Chương 1598: Những Vấn Đề Hiện Tại

Quả thật, người đàn ông lịch lãm kia chính là Quentin, healer và chuyên gia chiến đấu tầm gần của tổ đội Bất Thường cũ của Sunny.

Linh hồn của Quentin đã bị nuốt đi bởi Kêu Gọi khi hắn bất tỉnh trong trận chiến ở Falcon Scott. Kết quả là, hắn đã bị xem là mất tích trong chiến đấu bởi Chỉ Huy Quân Đội...nhưng mà không ai có ảo tưởng gì cả. Mọi người, bao gồm Sunny, đã xem hắn ta là người chết.

Nhưng mà, healer ga lăng kia đã chứng minh mọi người đã sai. Bằng cách nào đó, hắn không chỉ có thể đến được một Hạt Giống Ác Mộng thích hợp trong sa mạc trắng địa ngục kia mà không mất mạng trước vô vàn những nguy hiểm của nó, mà còn một mình chinh phục Ác Mộng đó.

Có một vài người trong số những thành viên của Quân Đội Sơ Tán mà đã làm được việc tương tự, nhưng mà sự trở lại của Quentin chỉ có thể miêu tả bằng một từ.

Phép mầu.

Nhưng Sunny không quá thích cái từ đó. Nó làm giảm đi nỗ lực, quyết tâm, và ý chí sinh tồn phi thường của bản thân Quentin. Dù sao thì, hắn là người mà đã cào xé một đường ra khỏi cái kén nhện quái vật, trong lúc bị nó tiêu hóa sống. Nên, có lẽ Sunny đáng lẽ phải cho hắn nhiều tin tưởng hơn.

Dù sao đi nữa, Quentin đã sống sót. Cơ thể vật chất của hắn từ lâu đã bị hủy diệt khi hắn Vượt Bậc, nên Ma Pháp đã tạo ra một cơ thể mới cho hắn, và đưa nó đến Thành Thị mà hắn đã neo vào lần cuối cùng.

Sunny đã chỉ biết được việc này vài năm sau khi trở thành Thánh. Biết rằng healer ga lăng kia còn sống đã mang lại cho cậu một chút an ủi.

Trước đó, cậu đã nghĩ rằng đa số binh lính của mình đã mất mạng. Nhưng bây giờ, cậu biết rằng chỉ có một nửa là đã qua đời...đó là tốt hơn, một chút.

Duy trì một diện mạo lịch sự vô tư, Sunny yên lặng đẩy Aiko vào bếp và dẫn Quentin đến bàn nơi Beth, Kim và Luster đang đợi. Họ nhiệt tình chào đón vị healer.

“Bậc Thầy Quentin, chào buổi sáng!”

“Chào Quentin.”

“Ồ, không phải là Ngài Vượt Bậc Giả Siêu Ngầu hay sao...”

Quentin xấu hổ mỉm cười và ngồi xuống.

Sunny theo Aiko vào bếp, bỏ qua cú lườm của cô và lấy thêm vài cái ly.

‘Kì lạ...’

Cậu đã mở cửa tiệm này ở Bastion là vì đó là nơi đa số người cậu biết ở. Nơi này không có nhiều nhà hàng tốt, vẫn chưa, và chắc chắn là rất ít là do một Bậc Thầy mở ra. Còn chưa kể đến việc buôn bán Ký Ức kiêm thêm kia. Vì vậy, việc cậu sẽ gặp phải người quen cũ là sớm muộn mà thôi.

Vì sự phục vụ của cậu là bậc nhất, Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc đã có thêm nhiều khác thông qua lời truyền miệng. Những người quen cũ đó lại giới thiệu nơi này cho những người trong vòng quan hệ của họ, nên không kì lạ khi Sunny đôi lúc gặp vài người cậu biết.

Hơn nữa, nhiều người mà cậu biết cũng là người mà Aiko biết.

Dù vậy, vẫn kì lạ khi đột nhiên lại có một buổi họp mắt chợt phát ngay trong tiệm cafe của cậu với những người sống sót Trung Nam Cực kia.

Nếu như nó xảy ra vào lúc trước kia, thì Sunny đã nghĩ rằng [Định Mệnh] đang giở trò đằng sau màn.

Nhưng mà bây giờ cậu đã tự do khỏi những thứ kia. Tình cờ chỉ là tình cờ, và chúng đúng là có xảy ra.

‘Tự do...’

Sunny mỉm cười không vui không buồn trong lúc đặt một ly trước mặt Quentin.

“Cậu có muốn ăn gì không?”

Healer gọi món, và Sunny rời khỏi. Trong lúc cậu bước đi, cậu nhìn thấy Kim rót whiskey vào những cái ly. Âm thanh nói cười biến mất, và những nụ cười trên mặt họ cũng vậy.

Bốn người họ im lặng vài giây, gương mặt nghiêm trang. Rồi, họ uống thứ rượu đắng kia.

Ly whiskey thứ năm nằm yên trên bàn, không ai chạm đến nó. Sunny đã có thể đoán được những vị khách sẽ nói về gì, nên cậu vào trong bếp, không muốn nghe.

Aiko đang ở đó, chờ đợi cậu với biểu hiện không vui. Cô giận dữ thì thầm:

“Sao cậu kéo tôi đi! Ông chủ...nghe này...tôi có thể phục vụ...ờ...tự mình phục vụ Bậc Thầy Quentin và bạn cậu ta. Cậu có thể nghỉ ngơi một lúc mà...”

Rồi, cô phát hiện gì đó trên mặt cậu và trở nên im lặng.

Vài giây sau đó, Aiko thở dài.

“Cậu lại kì lạ nữa rồi.”

Sunny hờ hững liếc nhìn cô, rồi nhún vai mà nói:

“Những người đó là từ Quân Đội Sơ Tán Đầu Tiên, và họ đến đây là có nguyên nhân. Để yên cho họ.”

Cô ngượng ngùng ho khan.

“Ồ. Tôi cứ quên mất là cậu cũng từng ở Nam Cực. Xin lỗi...”

Sunny không giữ bí mật việc cậu đã trải qua Chiến Dịch Góc Nam – đương nhiên là cậu không đi vào chi tiết. Đó là vì tình hình lúc đó là cực kì hỗn loạn, và nhiều người đã bị buộc phải thách thức Ác Mộng mà không có cảnh báo gì cả. Vài người thậm chí đã có thể tự mình sống sót, như là Quentin vậy.

Nên nhờ vậy, cậu đã có thể dễ dàng giải thích tại sao tự dưng lại có một Bậc Thầy mà không ai quen biết đột nhiên xuất hiện bằng cách đơn giản nói gì đó như là, “Ồ, tôi đại khái là phải vào Ác Mộng ở Nam Cực”. Và đó cũng là một lời kết liễu cuộc nói chuyện hoàn hảo nữa, thường thuyết phục người ta không muốn hỏi thêm gì sau đó.

Nói ngắn gọn, nó rất tiện.

Sunny vỗ vai Aiko và đi nấu nướng món Quentin đã gọi.

“Chuẩn bị đi. Đám đông sắp đến ăn sáng rồi đó.”

Cậu làm thêm một trứng ôm lết nữa, pha chút cà phê, và đưa cả hai đến cho healer ga lăng kia.

Rút lui trở lại bàn tiếp tân, Sunny nhặt lên Sổ Tay Quái Vật và tiếp tục đọc.

Cậu không thể không nghe được vài lời nói từ cuộc đối thoại mà những binh lính cũ của mình đang có.

Sau bầu không khí nghiêm trang ở đầu, tâm trạng của mọi người dần nhẹ nhàng hơn. Họ nói đùa, cười giỡn, và cho mọi người biết về những thứ mới về bản thân. Nghe âm thanh cười nói của họ, Sunny giữ im lặng.

Nhưng mà đến một lúc thì biểu hiện của cậu hơi thay đổi.

Quentin đang nói chuyện, giọng nói dễ chịu của hắn pha chút cảm xúc phức tạp:

“Ồ...nhân tiện, vài ngày trước tôi đã nghe nói gì đó kì lạ.”

Luster nhướng mày.

“Lạ tốt hay lạ xấu?”

Healer chần chừ nhún vai.

“Tôi không chắc. Cậu thấy đó...thứ kia. Quái Thú Mùa Đông. Có vẻ như, nó không còn nữa.”

Kim và Beth sắc bén nhìn hắn, mắt họ trở nên lạnh lẽo hơn.

“Không còn? Ý cậu là sao, không còn nữa?”

Quentin lắc đầu.

“Có vẻ như ai đó...hoặc là thứ gì đó...đã giết nó. Mọi người biết khó cỡ nào để nhìn nghe gì từ Góc Nam, nhưng mà có vẻ như, những bằng chứng chỉ ra nó đã bị giết vài năm trước. Chúng ta chỉ là không biết mà thôi.”

Một sự yên lặng dài lắng xuống bàn.

Rồi, Kim rót phần whiskey còn lại vào ly của họ và giơ lên ly của bản thân.

Một nụ cười tái nhợt hiện lên gương mặt cô.

“Tốt. Vậy là tốt...”

Lật sang trang tiếp theo, Sunny yên lặng thở dài.

Đương nhiên cậu biết là Quái Thú Mùa Đông đã không còn.

Dù sao thì, chính cậu đã giết nó, xé xác thứ khốn kiếp kia với chính hai bàn tay của mình.

Ừ thì, đó giờ là quá khứ rồi.

Hiện tại, cậu đang sắp hết hạt cà phê và một đống nguyên liệu khác. Tệ hơn nữa, việc kinh doanh Ký Ức của cậu đang không quá khá khẩm.

Đây là loại vấn đề mà Sunny đang đối mặt trong hiện tại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com